Người dịch: Whistle
Cơ hội lộ mặt rất hiếm có, đặc biệt là vào lúc vị trí quân đoàn trưởng còn giống như bây giờ, ai lập được đại công trước thì người đó sẽ nắm giữ tiên cơ.
Lấy thân phận Nam tước đảm nhiệm quân đoàn trưởng cũng là một chuyện rất hiếm thấy trong toàn bộ lịch sử của Vương quốc Alpha. Bây giờ có cơ hội như vậy hoàn toàn là bởi vì tình huống đặc thù của quân viễn chinh.
Trong nước không thể nào phái tướng lĩnh mới tới đây nữa, những quân đoàn trưởng lúc đầu thì hiện giờ lại mang tội trên người.
Thời đại mà quân viễn chinh lấy thân phận địa vị để xác định vị trí đã kết thúc, Hudson đã tuyên bố là chức vị quân đoàn trưởng bổ nhiệm dựa vào thành tích quân sự.
Mặc dù có chút không hợp quy củ, nhưng với tình hình hiện tại của quân viễn chinh, đây đã là sự lựa chọn tốt nhất.
Thấy đội ngũ đã xuất phát, Hudson liền nhìn về phía Belersden vừa mới điều tra xong trở về rồi quan tâm hỏi: "Trong Hùng Nhân Hoàng đình có thay đổi gì không?"
Hắn dám nhảy ra kiếm chuyện thì đương nhiên là phải hiểu rõ thực lực của địch nhân ở phụ cận trước. Phi Hùng bảo nằm trong phạm vi thế lực của vào Hùng Nhân Hoàng đình, Hudson đương nhiên là phải chú ý đến bọn chúng.
"Yên tâm đi, ta sẽ không quên khí tức của đám gấu nhãi con kia, không có gì thay đổi.”
“Đúng rồi, hình như số lượng doanh trướng của thú nhân đã tăng lên một chút, có thêm 4 chủng tộc lộn xộn, hồ ly lẳng lơ, heo móng thúi, Goblin bẩn thỉu... Đều là những chủng tộc không có tác dụng gì, ngươi sẽ không có chuyện gì đâu.”
“Theo ta nói thì ngươi cứ dứt khoát mang người bưng luôn cái Hùng Nhân Hoàng đình này là được. Luận nhân số, binh lực trong tay ngươi cũng không ít hơn bọn chúng bao nhiêu."
Lời này của Belersden làm cho Hudson trợn trắng mắt. Nếu như đánh trận chỉ xem nhân số thì đại quân thú nhân đã sớm bị đánh chạy về nhà rồi.
Kể từ khi điều chuyển hai đội quân chủ lực xuống phía nam, Hùng Nhân Hoàng chỉ còn lại một quân đoàn chủ lực và một vài quân đoàn pháo hôi có sức chiến đấu bình thường.
Thực lực của hai bên cũng không chênh lệch nhiều lắm, nếu như xung đột trực diện thì rất có thể sẽ lưỡng bại câu thương, đây cũng là nguyên nhân mà Hudson dám liên tục gây chuyện.
Nếu như điều kiện cho phép, Hudson không ngại tiêu diệt Hùng Nhân Hoàng đình, ghi thêm thành tích vang danh sử sách vào trong lý lịch của mình.
Cùng lắm thì đánh xong liền bỏ chạy, không cho đại quân thú nhân có cơ hội trả thù. Có phần chiến tích hiển hách này ở trên người, dù có vứt bỏ Phi Hùng bảo cũng chẳng là chuyện to tát gì.
"Belersden tiên sinh, ngươi không cảm thấy trong doanh trại của Hùng Nhân Tộc có rất nhiều cao thủ sao. Lần trước có một con gấu nào đó đi ngang qua, suýt nữa thì bị bắt.”
“Trong trường hợp chúng ta rơi vào tình trạng giằng co không dứt ra được, mà đại quân thú nhân ở phụ cận lại chạy đến giúp đỡ, ngươi cảm thấy đội quân Mosey trốn bên trong pháo đài có thể ngăn được bọn chúng không?"
Hudson không chút khách khí vạch khuyết điểm.
Từ khi xuất đạo đến nay, Belersden đều thuận buồm xuôi gió, nó còn giống nhân vật chính hơn một vị chủ nhân như hắn.
Mặc dù trong quá trình trưởng thành, tính cách của nó đã chịu sự ảnh hưởng của Hudson, trở nên trầm ổn hơn, nhưng sự kiêu ngạo từ tận xương tủy cũng đang lớn dần theo sức mạnh của nó.
Đi đêm nhiều cũng có ngày gặp ma. Trong một lần điều tra đại doanh của Hùng Nhân Hoàng đình, cũng bởi vì nó không cẩn thận mà bị cao thủ của thú nhân phát hiện.
Song phương ra tay đánh nhau trong Hùng Nhân Hoàng đình, lúc đầu thì Belersden còn chiếm được một chút thượng phong, chẳng qua khi đối mặt với đám thú nhân không nói võ đức lựa chọn quần ẩu thì cuối cùng nó vẫn chỉ có thể lựa chọn chạy trốn.
Bị vạch trần đoạn lịch sử đen tối này, tâm tình của Belersden lập tức liền không tốt.
Hai mắt gấu của nó đang hung hăng nhìn chằm chằm Hudson, đôi tay gấu đang không ngừng ma sát mặt đất, như thể đang cảnh cáo: Bổn gấu sắp không chịu được nữa rồi.
Nhưng mà ngoài miệng thì nó vẫn cố gắng giải thích: "Lần trước chẳng qua là vì ta chưa chuẩn bị xong nên mới bị trúng bẫy của đám hèn hạ vô sỉ.”
“Ngươi chờ mà xem, một trăm năm sau, ta nhất định sẽ đi tìm bọn chúng tính sổ!"
"Một trăm năm", nghe được con số này, Hudson liền kiên quyết ngậm miệng. Trở thành địch nhân của một giống loài trường thọ thật sự là một chuyện bi ai.
Quân tử báo thù mười năm không muộn, Belersden báo thù trăm năm khởi bước.
Nếu như dựa theo tốc độ tăng trưởng thực lực hiện giờ của gấu con, Hudson vô cùng hoài nghi là trăm năm sau nó sẽ trực tiếp tiêu diệt cả Hùng Nhân Hoàng đình.
Được rồi, vẫn là không nên đắc tội quá sâu với một con gấu mang thù thì tốt hơn.
Nếu không, mấy trăm năm về sau, sợ là nó sẽ chạy đến mộ phần của hắn nhảy disco, lúc đó sẽ rất lúng túng.
...
Sắc trời dần sáng, Phi Hùng bảo lại trở nên náo nhiệt.
Cửa thành đột nhiên mở ra, Hudson mang theo đoàn kỵ binh chạy ra bên ngoài tường thành, dọa cho đám Người Ưng đang giám thị vội vàng quay đầu bay đi.
Mãi đến khi khoảng cách giữa hai bên cách xa mấy dặm mới dừng lại giữa không trung.
Đã là hàng xóm “tốt” bao lâu nay, danh tiếng "Thần Cung kỵ sĩ" của Hudson đã sớm truyền khắp đại quân thú nhân.
Đây đều là bài học đẫm máu mà các đồng bọn dùng mạng đổi lấy.
Nghe nói một khi đã lọt vào phạm vi tầm bắn của Thần Cung kỵ sĩ thì sẽ không có một Người Ưng nào có thể sống trở về.
Không có Người Ưng nào biết được phạm vi tầm bắn này là bao xa. Nhưng phàm là có kẻ can đảm nếm thử thì mộ của chúng đều đã xanh cỏ.
Cho dù là cường giả trong tộc Người Ưng rất muốn diệt trừ mối uy hiếp này, nhưng cuối cùng vẫn chỉ có thể nuốt hận mà chết.
Liên tục phải chịu thiệt thòi, bây giờ chỉ cần nhìn thấy vị "Thần Cung kỵ sĩ" Hudson này là những binh sĩ Người Ưng ở gần đó liền cảm thấy sợ hãi.
Nhờ vào sự tài trợ của Công quốc Mosey cộng thêm thu nạp kỵ binh trong đội ngũ bại binh, cuối cùng thì Hudson cũng miễn cưỡng tập hợp đủ bốn đoàn kỵ binh.