Người dịch: Whistle
Đầu tiên là kỵ binh ra sân, sau đó chính là bộ binh ra khỏi thành, giống như là một khóa huấn luyện cần thiết hàng ngày.
Sân huấn luyện nằm cách pháo đài chừng vài dặm, những vùng đất ở phụ cận pháo đài đã bị biến thành vườn rau xanh.
Lương thực thì có thể dự trữ, nhưng những rau quả xanh tươi thì rất khó bảo quản lâu dài. Thỉnh thoảng ăn rau muối một lần thì không sao, nhưng nếu như phải ăn mỗi ngày thì các quý tộc lão gia lại không chịu được.
Bên trong pháo đài cũng có vườn rau xanh, nhưng mà khu đó vốn là vườn hoa, sau này mới đổi sang trồng rau, cho nên sản lượng cực kỳ có hạn.
Không biết còn phải thủ tới khi nào. Sau khi chiến tranh lắng dịu một chút, Hudson liền hạ lệnh cho trồng một số loại rau củ quả cho thu hoạch nhanh ở bên ngoài pháo đài.
Vườn rau xanh mơn mởn không chỉ mang lại rau quả, mà còn mang lại hy vọng.
Không phải là không có thú nhân chạy tới kiếm chuyện, nhưng cuối cùng chúng đều biến thành phân bón.
Có lẽ là do e ngại thực lực của quân phòng thủ, sau một cuộc giao thủ mang tính thăm dò, Hùng Nhân Hoàng đình liền âm thầm thừa nhận phạm vi trong bán kính hơn mười dặm chính là địa bàn Hudson lão gia.
Chuyện này phải cảm ơn gia tộc Liberon rồi. Nếu như không nhờ bọn họ đánh cho Tộc Nhân Hùng một đòn đau điếng người thì Hùng Nhân Hoàng chắc chắn sẽ không an phận như bây giờ.
...
Trên bầu trời, thấy nhìn thấy đội ngũ sau khi rời khỏi thành liền nghỉ ngơi tại chỗ, một tên binh sĩ Người Ưng nghi ngờ hỏi:
"Jesus, tình huống có chút không đúng. Tại sao binh sĩ nhân tộc lại nghỉ ngơi ở đây mà không huấn luyện gì hết vậy?"
Người Ưng tên Jesus trợn nhìn đồng bạn của mình một cái rồi nói: "Ta cũng thấy rồi. Nhưng Cummins này, các binh sĩ nhân tộc này có huấn luyện hay không thì liên quan gì đến chúng ta?”
“Không chừng chờ một lát nữa người ta liền bắt đầu huấn luyện.”
“Chẳng lẽ chỉ một chút chuyện nhỏ này mà ngươi cũng muốn trở về báo cáo sao?"”
“Lính trinh sát không dễ làm, không chỉ phải thu hoạch được tình báo, mà còn phải có năng lực phân tích nhất định.”
“Một chút chuyện lông gà vỏ tỏi này mà cũng phải chạy về báo cáo, khả năng cao là sẽ bị mệt chết trên đường.”
Cummins lắc đầu, không khỏi phàn nàn nói: "Đương nhiên không phải, nơi này là Phi Hùng bảo, thực lực của quân phòng thủ đều sắp sánh ngang với thành Terence rồi.”
“Cho dù có phát hiện ra vấn đề cũng vô dụng, đám Hùng Nhân Tộc hèn nhát kia đã sớm bị dọa cho sợ vỡ mật rồi, không dám quyết chiến với đám nhân tộc này nữa đâu.”
“Nếu như nơi này mà nằm trong khu vực quản lý của Hoàng đình Behemoth thì nào có chuyện quân đội nhân tộc dám ra dã ngoại huấn luyện. Mỗi lần chỉ cần có một Kỵ binh Behemoth xuất hiện là binh sĩ nhân tộc đã bị dọa cho..."
"Không thể nói như vậy, quân phòng thủ của Phi Hùng bảo cũng không phải là người bình thường. Nghe nói đều là quân tinh nhuệ đến từ Vương quốc Alpha, không phải là loại quân rác rưởi như của Người Mosey.”
“Nghe nói lần trước kỵ binh Behemoth còn phải chịu thiệt thòi trong tay bọn chúng. Binh lực trong tay Hùng Nhân Hoàng đình hiện giờ cũng chỉ tương đương với bọn chúng, nếu như thật sự đánh nhau thì không nhất định sẽ thắng."
...
Bánh xe đè lên lá rụng liên tục phát ra những tiếng "xào xạc", giống như một bản nhạc tuyệt hay.
Van Lumulov là sĩ quan của đoàn xe này, tâm tình của gã ta hiện giờ rất tốt. Gã phải đánh bại vô số đối thủ cạnh tranh mới cướp được loại chuyện tốt như hộ tống chiến lợi phẩm về Hoàng đình này.
Từ những vết hằn sâu của bánh xe cũng có thể thấy được thu hoạch lần này phong phú đến mức nào. Chỉ cần vận chuyển đến Hoàng đình bên trong thì nhất định sẽ không thiếu ban thưởng.
Con đường phía trước bỗng trở nên khó đi. Mặt đường gập ghềnh làm cho xe ngựa phải di chuyển chậm lại.
Chuyện này khiến cho một người đang nóng lòng trở về tranh công như Van Lumulov biến sắc mặt, gã nghiêm nghị giận dữ hét với đám binh sĩ trong đoàn xe: "Các ngươi đang thất thần cái gì, còn không mau tới đây đẩy xe phụ đi.”
“Đừng quên gần đây có quân đội của nhân tộc đóng giữ, lỡ như bị bọn hắn gặp được thì các ngươi có thể còn sống quay về hay không cũng còn là một ẩn số."
Trong khi nói chuyện, gã ta bèn vung vẩy cây roi da trong tay. Thấy có người không ra sức liền lập tức quất cho một roi.
Nhưng chẳng biết tại sao, con đường phía trước càng ngày càng khó đi. Chỉ dựa vào mã lực đã không thể kéo được xe ngựa tiến lên phía trước nữa, càng ngày càng nhiều binh sĩ gia nhập vào trong đội đẩy xe.
Van Lumulov đã từng đi qua con đường này ba lần rồi, hiện giờ đã lần thứ tư. So với mấy lần trước thì lần này rõ ràng là khó di di chuyển hơn rất nhiều.
Mặt đường gập ghềnh, có một số nơi còn có nước đọng, rõ ràng là hậu quả của việc không được bảo trì trong một thời gian dài.
Cho dù có người muốn phá hư con đường này thì cũng sẽ không ra tay lúc này. Xung quanh cũng không có dấu vết động thổ, Van Lumulov rất yên tâm.
Trong khi đẩy xe, gã bèn tiện thể sai các binh sĩ đi tới phía trước sửa đường luôn. Dựa vào xây xây sửa sửa, cộng thêm nhân súc đồng thời phát lực, cuối cùng bọn chúng cũng vượt qua đoạn đường gian nan nhất.
Tâm tình của Van Lumulov rất không tệ, gã đang suy nghĩ xem có cần phải dừng lại để cho mọi người nghỉ ngơi một chút hay không, nhưng đột nhiên có một giọng nói truyền đến làm cho gã ta toát đầy mồ hôi lạnh.
"Đoàn trưởng, cánh trái phát hiện có đội quân nhân tộc, bọn chúng đang lao tới gần chúng ta."
"Đoàn trưởng, cánh phải phát hiện..."
"Đoàn trưởng, phía trước phát hiện..."
Chỉ trong nháy mắt liền ba mặt thọ địch, Van Lumulov lập tức cảm thấy áp lực như núi.
Chạy là chuyện không thể nào, người có thể chạy được, nhưng xe thì lại không đi được. Ba mặt đều có địch nhân, hậu phương nhìn thì có vẻ an toàn nhưng lại là một con đường gập ghềnh.
Địch nhân lựa chọn động thủ ở nơi này đã nói rõ là bọn chúng đã điều tra từ trước rồi. Trong lúc Van Lumulov đang do dự, chân trời đã xuất hiện bóng dáng của quân đội nhân tộc.