Người dịch: Whistle
"Nhóm lửa tạo khói, tất cả mọi người cầm vũ khí lên, xếp xe ngựa thành một vòng tròn rồi dựa vào đoàn xe để phòng thủ!"
Thời khắc mấu chốt, Van Lumulov vẫn thể hiện được những phẩm chất mà một sĩ quan hộ tống cần phải có, đồng thời đưa ra quyết định thực tế và phù hợp nhất.
"Giết!"
"Giết!"
Những tiếng la giết đinh tai nhức óc vang lên trên đồng bằng, vô số tên nỏ đang lao về phía binh sĩ thú nhân đang phải co cụm lại thành một vòng tròn.
Dàn xe cung cấp khả năng phòng thủ không sai cho binh sĩ thú nhân, nhưng cũng hạn chế không gian hoạt động của bọn chúng.
Đối mặt với mưa tên dồn dập, binh sĩ thú nhân không phải không có ý phản kích, nhưng tiếc là địch nhân đều đang sử dụng Ma pháp nỏ, còn vũ khí trong tay bọn chúng chỉ là loại cung tên thô sơ nhất.
Khoảng cách về vũ khí và trang bị đã khiến cho trận chiến này trở nên bất bình đẳng ngay từ đầu. Van Lumulov thầm mắng xui xẻo một tiếng rồi vội vàng ra lệnh cho những người lính đang hoảng loạn:
"Ngu xuẩn, đừng có chạy lung tung nữa, mau đi xe ngựa tìm xem có cái gì có thể ngăn mũi tên rơi xuống đầu hay không!"
Trong khi nói chuyện, trên đầu của Van Lumulov đã xuất hiện một tấm khiên lớn. Đáng tiếc là không phải tất cả binh sĩ thú nhân đều có tư cách sở hữu loại trang bị này.
Bởi vì bị hạn chế bởi sức sản xuất, cho nên ngay cả những binh sĩ trong quân đoàn tinh nhuệ của Hùng Nhân Tộc cũng chỉ có một chút binh sĩ mới có thể sở hữu khôi giáp và tấm khiên.
Đối với phần lớn những binh sĩ Người Gấu bình thường mà nói, có thể thu hoạch được một bộ giáp da đã xem như là may mắn rồi.
Nếu gặp địch nhân bắn tên thì chỉ cần cầm một tấm ván gỗ đỡ là xong. Thứ này rẻ hơn nhiều so với những tấm khiên được làm bằng sắt.
Chỉ chậm trễ một khoảng thời gian ngắn ngủi thôi mà đại quân nhân tộc đã giết tới trước mặt rồi. Cảnh tượng đẫm máu đã khiến cho những con ngựa kém chất lượng sợ đến mức gần như mất kiểm soát.
"Chém giết toàn bộ nô mã, phá hư bánh xe!"
Van Lumulov quả quyết hạ lệnh.
Loại “xa trận” này nhìn thì có vẻ như rất vững chắc, nhưng thực ra gã đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất rồi.
Địch nhân quá hung mãnh, hơn nữa lại toàn là tinh nhuệ, chỉ dựa vào đám binh sĩ vận chuyển này thì rất khó có thể bảo vệ được đoàn xe.
Chuyện có thể làm hiện giờ chỉ là nhờ vào nhờ xa trận để đọ sức với kẻ địch, cố gắng kéo dài thời gian, chờ đợi viện binh chạy đến.
Cho dù có thất bại, nhưng vì địch nhân không có xe ngựa nên cũng rất khó mang hết số tài vật trên xe đi trong một thời gian ngắn.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, sắc mặt của Nam tước liền trở nên âm trầm, y lập tức hạ lệnh: "Kỵ sĩ Holman, phát tín hiệu cho ngài Bá tước, chúng ta cần chi viện xe ngựa. Những người khác đi theo ta xông lên giết sạch lũ khốn này!"
Có thể thấy rằng Nam tước Kettler đã thật sự nổi giận. Mặc dù y đã sớm đề phòng về chiêu này rồi, nhưng cuối cùng thì tình huống tồi tệ nhất vẫn xảy ra.
Sĩ quan của đoàn xe hộ tống này quá dứt khoát, vừa mới bắt đầu chiến đấu liền hạ lệnh phá hư xe ngựa, chẳng cho y có cơ hội nào để ngăn cản.
Không có xe ngựa thì lựa chọn duy nhất là kích hoạt kế hoạch dự phòng, để đội xe ngựa đã chuẩn bị sẵn tiếp ứng.
Nhưng làm vậy thì việc vận chuyển vật tư lại phải lãng phí rất nhiều thời gian, đối với nhóm thực hiện kế hoạch cướp bóc này, rủi ro đã tăng lên gấp nhiều lần.
Khói đặc bốc lên nhanh chóng thu hút sự chú ý của những binh sĩ Người Ưng đang đi tuần tra. Sau khi cảm ứng được cuộc đại chiến bên dưới, bọn chúng liền lập tức truyền tin về đại bản doanh của Hùng Nhân tộc.
Gần như trong cùng một lúc, Hudson cũng nhận được tín hiệu từ những Phong hỏa đài mà hắn đã xây dựng ven đường, chỉ là không nhanh bằng tốc độ truyền tin của binh sĩ Người Ưng.
Chỉ cần để lại vài tên lính gác cách nhau mỗi mười dặm, sau khi phát hiện khói đặc của phe mình bay lên liền nhóm lửa ma pháp khói đặc chế trong tay.
Chỉ cần trung chuyển mấy lần là có thể truyền được tin tức. Thậm chí còn có thể ước định từ trước, thông qua số lượng khói đặc nhiều hay ít để truyền một chút tin tức đơn giản.
"Tom, ngươi mang đội xe ngựa qua đó tiếp ứng bọn hắn, những người còn lại theo ta xuất kích!"
Ngay khi hạ lệnh, Hudson đã nhảy lên chiến mã, dẫn đầu đoàn quân, lấy thanh kiếm kỵ sĩ ra để chỉ đường cho đại quân đi tới.
Bốn ngàn kỵ binh, hai vạn bộ binh, vũ trang đầy đủ, đồng thanh tiến bước. Có thể nói, vì trận chiến lần này, Hudson đã sử dụng toàn bộ vốn liếng trong tay.
Từ trước tới nay, trong các cuộc dã chiến, không phải cứ quân số càng nhiều thì càng tốt. Thay vì mang theo một số lượng lớn bia đỡ đạn vướng víu, thì việc chỉ mang theo tinh nhuệ sẽ thuận tiện hơn.
Nếu như chiến thế thật sự rơi vào cục diện bế tắc, hắn còn có thể kêu gọi các tiểu đệ lại để liều một phen.
Nguyên nhân chủ yếu mà Hudson dám nhảy ra lúc này chỉ có một, đó là vì quân chủ lực của Hùng Nhân Hoàng đình chỉ còn lại một quân đoàn bộ binh, số lượng kỵ binh vô cùng có hạn.
Kỵ binh ít không có nghĩa là sức chiến đấu sẽ yếu.
Nếu như nói kỵ binh hạng nặng Behemoth là vương giả trong giới kỵ binh, vậy thì bộ binh hạng nặng của Hùng Nhân Tộc chính là vương giả trong giới bộ binh, đều có danh tiếng nổi nhất đại lục.
Dám chỉ kiếm vào một kẻ địch như vậy không phải vì Hudson coi trời bằng vung, mà là trong lòng hắn đã sớm có tính toán.
Chưa lo thắng, trước lo bại.
Bộ binh hạng nặng dù có mạnh đến đâu thì cũng có một nhược điểm trí mạng, đó là tốc độ hành động chậm. Những bộ áo giáp cồng kềnh bao bọc trên cơ thể của những binh sĩ Người Gấu khoẻ mạnh cũng là một gánh nặng không hề nhỏ.
Gặp được địch nhân như vậy, cho dù đánh không lại thì cũng có thể chạy được.
Nguy cơ thất bại đã có thể kiểm soát, vậy thì phần còn lại chỉ còn là thắng lợi. Chiến tranh chính là một canh bạc, khi phần thắng đủ cao liền phải quyết đoán đặt cược.