Người dịch: Whistle
Hùng Nhân Hoàng đình, Hùng Nhân Hoàng vừa mới hạ lệnh cứu viện đoàn xe hộ tống liền nhận được tin tức đại quân của Phi Hùng bảo nhảy ra gây chuyện, ông ta không còn kiềm chế được nữa.
"Tên khốn kiếp, thật sự cho rằng bổn hoàng sợ hắn hay sao!”
“Quân đoàn trưởng Bruno, ta giao đội quân của Phi Hùng bảo lại cho ngươi. quân đoàn trưởng Boggs và quân đoàn trưởng Nonandez, hai ngươi phụ trách mang binh đi theo phối hợp.”
“Ta mặc kệ các ngươi đánh như thế nào, nhưng nhất định phải đánh ra uy phong của Hùng Nhân Tộc ta. Phải để nhân tộc nghe được tên của chúng ta liền sợ đến run rẩy, tốt nhất là có thể hủy diệt được đội quân tinh nhuệ kia của Phi Hùng bảo.”
“Quân đoàn trưởng Raoul, ngươi dẫn người đi đường vòng qua đó cứu viện đoàn xe hộ tống của chúng ta. Bất kể là ven đường có gặp phải chuyện gì thì cũng không được giao chiến với quân đội nhân tộc."
Hùng Nhân Hoàng vừa nói xong, mấy vị quân đoàn trưởng liền trợn tròn mắt.
Quân đoàn trưởng Bruno vội vàng tiến lên khuyên nhủ: "Bệ hạ, một lần điều động nhiều quân đội ra ngoài như vậy thì bên trong Hoàng đình chỉ còn lại một quân đoàn bình thường mà thôi.”
“Hay là thần để lại hai ngàn bộ binh hạng nặng, ba quân đoàn khác cũng để một nửa số binh lực để bảo vệ sự an toàn của Hoàng đình."
"Không cần phải lo, thứ duy nhất ở gần đây có thể gây ra mối đe dọa cho chúng ta chỉ có đội quân nhân tộc ở Phi Hùng bảo kia.”
“Đám còn dư lại đều như chim sợ cành cong, ngày thường chỉ biết làm một số động tác nhỏ, cả đám đều sợ đầu sợ đuôi. Nào dám chạy đến hoàng đình ta giương oai!”
“Cho dù đám người đó thật sự chạy đến, có một quân đoàn phòng thủ bình thường cũng đủ cầm cự đến khi các ngươi trở về rồi.”
“Ngược lại, nếu như các ngươi không đủ binh lực, sợ là sẽ không làm gì được đội quân nhân tộc của Phi Hùng bảo kia. Dựa trên thông tin tình báo mà chúng ta thu thập được, vị Bá tước Hudson này chính là một đối thủ khó nhằn.”
“Bây giờ hắn dám nhảy ra kiếm chuyện thì chắc chắn là sẽ có nơi dựa vào. Nếu như chuẩn bị không đầy đủ sẽ rất dễ bị thiệt thòi lớn."
Hùng Nhân Hoàng bình tĩnh nói.
Ông ta đương nhiên là rất tự tin nên mới dám điều binh như vậy. Trong Hùng Nhân Hoàng đình ngoài quân đội ra vẫn còn có rất nhiều cao thủ.
Đây đều là vốn liếng mà Hùng Nhân Tộc khổ tâm tích lũy, nhằm đề phòng bị cao thủ loài người đánh lén chém đầu, ông ta đã mang theo không ít hảo thủ.
Nhưng khi nghĩ tới chuyện này thì Hùng Nhân Hoàng lại cảm thấy đau lòng.
Đầu tiên là tổn thất hơn 10 vị cao thủ ở trong Pháo đài Bethel, trước đó không lâu còn bị một con Đại Địa Chi Hùng thần bí đánh lén, lại có mấy người bất hạnh bỏ mình.
Nếu cứ dựa theo cách chơi như vậy, sợ là chiến tranh còn chưa kết thúc thì nội tình của Hùng Nhân Hoàng đình đã bị ông ta tiêu sạch rồi.
Hùng Nhân Hoàng đột nhiên cảm thấy không nên để cao thủ mà Hoàng đình đã phải bỏ rất nhiều công sức ra tham gia tiêu hao chiến. Nhưng mà lời đã nói ra miệng rồi liền không tiện thu lại.
…..
Đắm mình trong cơn gió thu thoang thoảng, dưới sự chỉ huy của Hudson, quân viễn chinh đã bày xong trận hình trên con đường lớn, chậm rãi chờ đợi đại quân thú nhân chạy tới.
Nơi này không phải là con đường mà đoàn xe hộ tống của thú nhân phải đi qua, nhưng đây lại là con đường tốt nhất. Nếu như đi đường vòng thì sẽ phải đi xa thêm ba mươi dặm, đường lại quanh co uốn lượn.
Ở trung tâm có 10.000 bộ binh, ở hai bên cánh mỗi bên có 5.000 bộ binh, ngoài ra hai cánh còn có 4.000 kỵ binh, tổng cộng là 24.000 người.
Thân mặc áo giáp, đầu thắt khăn đỏ, dưới ánh mặt trời chiếu rọi xuống, trông như rừng phong đỏ rực mùa thu.
Một hồi còi inh ỏi và gấp gáp vang lên, đại quân thú nhân xuất hiện ở phía chân trời, đen kịt như một rừng thông, nhưng trận hình thì lại tán loạn hơn nhiều.
Chỉ nhìn vào trận hình thì đội quân thú nhân trước mặt này trông chẳng giống quân tinh nhuệ.
Nhưng trung quân của đại quân Người Gấu vẫn làm cho Hudson phải chủ ý. Mặc dù bộ pháp có rối loạn một chút, thoạt nhìn thì những tên to con mặc giáp này cũng không phải là hạng dễ trêu.
So với những binh sĩ Người Gấu cao bình quân là 2,34 mét và nặng 400 pound thì quân viễn chinh chỉ có chiều cao trung bình dưới 1,7 mét, thực sự là một sự so sánh giữa thú…..
Đây chính là bộ binh hạng nặng mạnh nhất đại lục sao. Chỉ nhìn vào thể trạng và trọng tải, nếu như không thể tính mạnh nhất đại lục thì cũng chỉ có thể so được với cự nhân.
Nhưng mà tộc Cự Nhân đã sớm thối lui ra khỏi sân chơi đại lục rồi, hiện giờ số lượng cự nhân còn sót lại là cực kỳ có hạn, chỉ có thể an phận ở một góc.
Hai đội quân với phong cách khác nhau gặp nhau trên một cánh đồng, đột nhiên, tiếng trống và tiếng tù và vang lên, những lá cờ bay phấp phới trong gió.
"Xuất kích!"
Theo Hudson ra lệnh một tiếng, kỵ binh ở bên ngoài dẫn đầu xuất động, lao về phía quân đoàn pháo hôi của thú nhân.
Bộ binh tiến lên với những bước chân gọn gàng và đồng đều trông như một bức tường thành, mỗi tiến lên ba bước liền hô to "giết", ung dung không vội đẩy lên phía trước.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của quân đoàn trưởng Bruno liền thay đổi, nhưng lại lập tức khôi phục.
Thể trạng của Tộc Người Gấu đã định sẵn là bộ binh trời sinh. Còn kỵ binh, đừng nên làm khó gấu.
Với trọng lượng của bọn chúng, cộng thêm giáp trụ trên người, trọng lượng nhẹ nhất cũng phải vượt qua 500 pound, những con ngựa chiến mỏng manh sẽ không thể chịu đựng được trọng lượng này.
Có lẽ voi mới càng thích hợp bọn chúng hơn, trong thời đại mà thú nhân xưng bá đại lục, tộc Người Gấu đã từng có một đội tượng binh uy danh hiển hách.
Đáng tiếc là khi thú nhân suy sụp, đội kỵ binh đó của tộc Người Gấu cũng tan thành mây khói, ngay cả đàn voi thuần dưỡng cũng bị loài người tiêu diệt sạch sẽ.
Từ đó về sau, kỵ binh liền trở thành nhược điểm của Hùng Nhân Tộc, bọn chúng chỉ có thể chuyên tâm phát triển bộ binh.
Theo Bruno được biết, Hoàng đình đã âm thầm gây dựng một quân đoàn kỵ binh mới, chẳng qua quy mô không lớn, nên chưa được xuất hiện trong cuộc chiến tranh này.