Người dịch: Whistle
May mắn khế ước rất thần kỳ, có thể làm cho nhân tộc có thể giao tiếp bằng tinh thần với Ma thú. Nếu không hắn chỉ cần hô to lên một tiếng là sẽ lập tức hấp dẫn sự chú ý của các cường giả thú nhân, lúc đó cũng không còn cơ hội nữa.
Chỉ nghe thấy một tiếng “rắc” vang lên, cột cờ đột nhiên bị cắt ra làm hai, Belersden mang theo chiến kỳ của Hùng Nhân tộc vọt ra ngoài.
Nhìn thấy cảnh này, Hudson không chút do dự hạ lệnh: "Rút!"
Chỗ tốt lớn nhất của kỵ binh chính là chạy nhanh, cho dù đám thú nhân ở phía sau muốn đuổi theo thì cũng chỉ có thể nhìn mông ngựa mà hít khói.
Chỉ có một số cường giả thú nhân là có thể theo kịp tốc độ của kỵ binh. Thế nhưng chỉ là vài người cá biệt thì chẳng làm được gì trước mặt đoàn kỵ binh hùng hậu.
Ở phương diện này, bất kể là nhân tộc hay thú nhân đều không sánh bằng Ma thú.
Ma thú da dày thịt béo, ở trong đại quân chạy hai vòng cũng chẳng có vấn đề gì lớn, nhưng mà những chủng tộc có trí tuệ như nhân tộc và thú nhân thì lại không được.
Dù cho thực lực bản thân có mạnh đến đâu thì lực phòng ngự cũng không sánh bằng Ma thú cùng cấp, cho dù là chiến sĩ chuyên luyện thể cũng không được.
"Đừng đuổi nữa!"
Hùng Nhân Hoàng lạnh lùng hạ lệnh.
Lửa giận đầy bụng cũng không dập tắt được lý trí của ông ta. Lúc này mà đuổi theo, ngoài việc phí sức ra thì cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Tương lai còn dài, trong lòng Hùng Nhân Hoàng cũng đã hạ quyết tâm rồi. Đợi khi đội quân của mình tập hợp đủ, ông ta chắc chắn sẽ nhổ cây đinh Phi Hùng bảo này để tiêu mối hận trong lòng.
Sau khi quân đội của Hudson rút lui không lâu, quân đoàn Hùng Nhân Tộc cuối cùng cũng xuất hiện ở bên ngoài đại doanh.
Nhìn thấy thi hài nằm la liệt trong đại doanh hoàng đình, chiến kỳ của hoàng đình cũng biến mất, Bruno mặt như tro tàn.
May mắn là trong doanh trại vẫn còn có thú nhân đang hoạt động đã kéo gã từ trong cơn tuyệt vọng ra ngoài. Chỉ cần bảo vệ được hoàng đình thì mọi chuyện còn có đường lui.
Bruno kiên trì tiến vào đại doanh, đi tới bên ngoài doanh trướng của Hùng Nhân Hoàng, bước chân của gã đột nhiên chậm lại.
Mặc dù lần này là vì cứu chủ mà chạy về, nhưng dù sao gã ta cũng không kịp tham dự cuộc chiến bảo vệ Hoàng đình. Đại quân mà gã mang ra ngoài bị tổn thất nặng nề lại là chuyện thật đến mức không thể nào thật hơn.
Hối hận thì chưa tới mức, nếu như thời gian có thể đảo ngược, gã vẫn sẽ chọn làm như vậy.
Đây là vấn đề về nguyên tắc. Không có thượng vị giả nào hy vọng thuộc hạ lấy mạng của mình ra làm thẻ đánh bạc.
Cho dù phán đoán không đúng thì thế nào, ở trước mặt lòng trung thành, năng lực là thứ không đáng được nhắc tới.
Bruno kiên trì bước vào trong doanh trướng của Hùng Nhân Hoàng, một tràng tiếng gầm gừ từ trong đại doanh vang lên.
Sau khi rời đi Hùng Nhân hoàng đình, Hudson mang theo kỵ binh trở về chiến trường thì cuộc chiến đã hạ màn.
Từ những thi thể nằm la liệt trên mặt đất cũng có thể thấy được chiến quả rất huy hoàng. Thú nhân bình thường thì tạm thời không bàn đến, quan trọng nhất chính là giết được mấy ngàn quân tinh nhuệ Người Gấu.
Sau này thì quân viễn chinh liền có thể thoải mái mà tuyên bố với ngoại giới rằng: Bọn họ đã từng chính diện đánh tan quân đoàn tinh nhuệ chủ lực của Hùng Nhân tộc.
Hai vạn bộ binh đối đầu với ba vạn đại quân Thú nhân, trong đó còn có một quân đoàn Người Gấu, được xưng là đệ nhất bộ binh trên đại lục, phần chiến tích này cũng đủ để bọn họ đem về nhà chém gió cả đời rồi.
4.000 kỵ binh xung kích Hùng Nhân hoàng đình thì càng là một chiến dịch kinh điển đáng giá được ghi lại trong sử sách. Hai chiến công chấn động trong cùng một ngày đủ để ghi danh vào sử sách nhân loại rồi.
Thắng lợi quân sự chỉ là phụ, quan trọng là ảnh hưởng trong chính trị. Phần chiến tích này đã đủ để triệt tiêu trận đại bại trong chiến dịch Dacias trước đó của quân viễn chinh.
Nếu như phần chiến tích này được truyền về nước, có lẽ Caesar III sẽ âm thầm hối hận vì đã triệu hồi con trai mình về nước quá sớm.
Nếu như về trễ thêm một tí xíu, để vương tử ở lại vị trí thống soái quân viễn chinh lâu thêm một chút thời gian là có thể ăn ké được đợt quân công này rồi, cũng có thể vãn hồi một chút thanh danh.
Đáng tiếc là trên thế giới không có thuốc hối hận, ai mà ngờ là quân viễn chinh bị trọng thương nguyên khí lại có thể lật bàn trong khốn cảnh chứ?
Không cần nghĩ cũng biết, làm tài liệu giảng dạy phản diện, cuộc sống sau này của Vương tử Caesar sẽ càng bi thảm hơn.
Ở trong mắt người ngoài, quân viễn chinh vẫn còn có thể sử dụng, chiến dịch Dacias bị thất bại chẳng qua là do quan chỉ huy không biết cách dụng binh mà thôi.
Ít nhất là các quý tộc trong Vương quốc Alpha đều sẽ duy trì quan điểm này để làm đồng chip cho ván cờ chính trị sau này.
Cho dù Vương tử Caesar có thừa kế vương vị trong tương lai thì cũng sẽ không có quá nhiều quyền lên tiếng về các vấn đề về mặt quân sự.
Hudson không quan tâm lắm đến những chuyện tai bay vạ gió sau này. Sau này vẫn còn thời gian để suy xét về thắng lợi chính trị và quân sự, việc cấp bách hiện giờ là phải kiểm kê tổn thất, giải quyết hậu quả cho tốt.
Lúc xuất chinh có 4.000 kỵ binh, nhưng khi trở lại pháo đài thì chỉ còn có hơn 3.200 người, tỷ lệ tổn thất gần 20%.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà Hudson quyết đoán hạ lệnh rút quân mà không tiếp tục dây dưa trong Hùng Nhân hoàng đình nữa.
Thậm chí ở trên đường trở về, dù có gặp được bộ binh Người Gấu đã mệt mỏi thì hắn cũng đều lựa chọn bỏ qua.
Không phải là hắn nhân từ nương tay, thật sự là vì kỵ binh bị tổn thất quá nhiều, nếu như lại chơi thêm một trận với bộ binh Người Gấu nữa thì đoàn kỵ binh trong tay hắn sẽ bị mất sạch.