Người dịch: Whistle
Trong tình huống không thể bổ sung, một lực lượng có tính cơ động cao như kỵ binh là vô cùng quý giá.
Nếu như trước đó hắn không mở rộng đoàn kỵ binh nhiều như vậy thì cũng không dám bày ra chiến dịch kinh điển lần này.
Một khi kỵ binh bị hao tổn hết thì chỉ còn có thể dựa vào bộ binh chống đỡ, lúc đó cuộc sống của quân viễn chinh sẽ không dễ chịu gì cho lắm.
So với kỵ binh thì tình huống của quân đoàn bộ binh lại tốt hơn rất nhiều. Ngoài giai đoạn trước tinh nhuệ hai phe va chạm, bị tổn thất không ít binh sĩ ra, giai đoạn sau đều là đánh chó mù đường.
Quân số bị giảm chừng 10%, so với chiến tích huy hoàng lần này thì Hudson hoàn toàn có thể chấp nhận.
Chỉ tiếc là trong chiến tích huy hoàng này lại không thu được bao nhiêu chiến lợi phẩm. Thú nhân ra đây để đánh trận, cho nên trên người cũng không mang theo bao nhiêu vật tư.
Bên trong Hùng Nhân hoàng đình thì cũng có không ít đồ tốt, tiếc là Hudson lại không dám sai binh sĩ đi cướp.
Nếu như thật sự mang theo một lượng lớn chiến lợi phẩm thì kỵ binh sẽ mất đi tính cơ động, lúc đó có thể toàn thân trở ra được hay không vẫn còn là một ẩn số.
Thu hoạch lớn nhất lại là đội ngũ được phái đi câu cá phục kích ban đầu.
Hơn ba trăm cỗ xe ngựa, mặc dù ⅓ trong số đó đều đựng xác của những con ngựa kém chất lượng, nhưng cũng đủ làm cho Hudson cảm thấy vui vẻ.
Hai trăm cỗ xe ngựa chiến lợi phẩm còn lại, có hơn phân nửa là kim tệ hoặc là những vật phẩm được làm bằng vàng, chỉ tính riêng tổng giá trị của những món này thôi đã không ít hơn 2 triệu kim tệ.
Những chiến lợi phẩm còn lại thì có đủ loại, thậm chí trong đó còn có 7 vị thiếu nữ quý tộc và năm tên nô lệ Tinh Linh.
Vừa nhìn liền biết là lễ vật đang chuẩn bị được dâng lên cho các đại nhân vật trong Hùng Nhân hoàng đình, hiện giờ toàn bộ đều có lợi cho Hudson.
Nhưng mà hắn chẳng động một ngón tay nào vào những mỹ nhân này. Tất cả mọi người đều là quý tộc, gặp được gia quyến của đồng liêu thì đương nhiên phải cứu.
Ít nhất là ở trước mặt của vô số quý tộc thì không có người nào dám bỏ đá xuống giếng. Hudson lão gia rất chú trọng thanh danh của mình, nên sẽ không phạm phải một sai lầm như vậy.
Năm tên nô lệ Tinh Linh thì càng không cần phải nói. Vậy mà lại đều là nam, khẩu vị của Hudson lão gia còn chưa nặng đến vậy.
Trong lòng hắn cũng đang cảm thấy cạn cmn lời với sở thích đặc biệt này của các quý tộc Mosey. Thật sự là ăn no rửng mỡ.
Sau khi hỏi hết các quý tộc trong quân, có lẽ vì ở ngay trước mặt mọi người, cảm thấy không được tốt lắm, cho nên không có người muốn nhận.
Hudson còn chưa biết phải giải quyết những tên nô lệ này như thế nào. Hắn chỉ đành giam bọn họ lại trước, đợi vị quý tộc có sở thích đặc biệt kia tới nhận.
Đương nhiên, khả năng cao là sẽ không có ai đến nhận. Sở thích đặc biệt cũng không phải là chuyện gì mới mẻ trong giới quý tộc, nhưng lại chẳng có mấy người dám để lộ chuyện này ra ngoài ánh sáng.
Hudson đương nhiên là không thể độc chiếm nhiều chiến lợi phẩm như vậy.
Toàn bộ quý tộc tham chiến đều được chia một phần, còn phải để lại một phần cho các quý tộc đã chiến tử.
Ở phương diện này, Hudson chưa bao giờ keo kiệt.
Còn phải để lại một chút quân phí để duy trì tổng bộ của quân viễn chinh. Mặc dù bây giờ có tiền cũng không tiêu được, nhưng ai có thể biết trước được điều gì sẽ xảy ra trong tương lai chứ?
Chiến tranh chỉ có thể ngăn được người bình thường, đối với đám con buôn khát vọng phát tài chiến tranh mà nói, loạn thế chính là cơ hội tốt nhất.
Gần đây, lính đánh thuê từ khắp nơi trên thế giới đã điên cuồng đổ về Công quốc Mosey. Nếu như không vì thành Dapest đang bị vây quanh, có lẽ mỗi ngày đều sẽ có hàng dài người chạy tới báo danh.
"Nguy cơ" chính là có "nguy" rồi mới có "cơ" .
Không có loại cơ hội này, bình dân và quý tộc vĩnh viễn sẽ là hai giai cấp bất đồng.
Lệnh điều động tối cao của Chris IX đã dọn sạch chướng ngại về mặt pháp lý để cho bình dân có thể trở thành quý tộc.
Theo lý mà nói, chỉ cần mạo hiểm lấy được công tích chói sáng trong chiến tranh là có thể đạt được bước nhảy vọt về mặt giai cấp
Còn việc có vượt qua được hay không thì còn phải xem vận may. Tổ tiên của rất nhiều quý tộc đều làm giàu như vậy.
Làm giàu, suy sụp, phục hưng, suy sụp...
Chỉ cần không diệt vong, đây chính là một vòng tuần hoàn.
Trên đời này không có gia tộc nào trường thịnh không suy. Ngay cả những quý tộc cổ xưa xưng là được truyền thừa mấy ngàn năm, hơn vạn năm, khả năng cao là cũng chỉ được lão tổ tông truyền lại một dòng họ mà thôi.
Kim tệ, vật phẩm được làm bằng vàng đều rất dễ giải quyết, chỉ cần nhìn vào là biết ngay giá trị, có thể chia cắt ngay lập tức.
Nhưng những thứ lung tung còn lại thì phải bán ra hết mới có thể tiến hành xử lý.
Dù sao hiện giờ cũng đang là thời chiến, hệ thống giá cả lúc trước đã sớm sụp đổ.
Những loại hàng thủ công mỹ nghệ được săn lùng ban đầu bây giờ còn chẳng đáng giá bằng bánh mì.
Giá của những thương phẩm có liên quan đến chiến tranh đều tăng vọt.
Nô lệ Tinh Linh thì không ai cần, nhưng trong chiến lợi phẩm mà xuất hiện trang bị Ma pháp thì sẽ bị đám quý tộc tranh đoạt.
Phương pháp giải quyết cuối cùng rất đơn giản: đấu giá —— người trả giá cao thì được.
Những thứ có thể tiêu hóa nội bộ hắn đều cho tiêu hóa hết, chỉ còn lại một số vật liệu Ma pháp rất ít khi được sử dụng và một đống thứ kỳ lạ không rõ lai lịch, hắn bèn ném hết vào trong nhà kho của quân viễn chinh.
Là tổng tư lệnh quân viễn chinh, Hudson cũng chiếm được miếng bánh gato lớn nhất, tiếp theo là Belersden đại gia - kẻ có lực chiến mạnh nhất.
Chỉ riêng việc đoạt chiến kỳ của Hùng Nhân hoàng đình thôi cũng đã là chuyện không thể dùng tiền tài để đong đếm rồi.