Người dịch: Whistle
Trên thế giới này không có bữa cơm trưa nào là miễn phí, cũng không đủ lợi ích mà muốn người bán mạng là chuyện không thể nào.
Đừng thấy quân viễn chinh chủ động xuất kích thì nghĩ họ có lập trường vững chắc về việc chống lại thú nhân.
Thực chất đằng sau cũng có yếu tố chính trị nhúng tay vào, Hudson tiếp nhận vị trí tổng tư lệnh quân viễn chinh, và cũng tiếp nhận cả cục diện rối rắm mà Vương tử Caesar để lại.
Cho dù hắn không cần phải gánh chịu trách nhiệm trước đó, nhưng lại có trách nhiệm giải quyết tốt hậu quả.
Để bù đắp cho trận đại bại trước đó, biện pháp tốt nhất chính là dùng thắng lợi để che giấu. Chỉ cần đánh thắng trên chiến trường, vậy thì những vấn đề lịch sử còn sót lại từ thất bại trước đó sẽ có thể được che đậy.
Yếu tố chính trị + nhu cầu huấn luyện quân sự + chiến cơ đưa tới cửa, ba yếu tố chung này đã góp phần xúc tiến trận đại chiến này.
Cục diện rối rắm đã bị thu dọn xong, thanh danh của quân viễn chinh cũng đã nổi lên, bây giờ còn muốn người ta liều mạng với quân chủ lực của thú nhân thì phải bàn điều kiện rồi.
. . .
Công quốc Orton, Vua Orton XIX vừa thức dậy sau giấc ngủ, còn chưa kịp duỗi người một cái đã bị buộc phải bắt đầu một ngày làm việc mới.
Có lẽ đại đa số Quân vương đều sống như vậy, nhưng đối với một vị Quân chủ cá ướp muối mà nói, loại cuộc sống này thật sự là quá làm khó người.
Không có cách nào, từ khi chiến dịch Dacias thất bại, Công quốc Orton cũng bị dồn đến bên bờ vực.
Công quốc Mosey lung lay sắp đổ, người hàng xóm gần nhất của họ là Công quốc Orton cũng chỉ đành phải chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất.
Lúc vừa nhận được tin chiến thắng từ Công quốc Mosey thì tâm tình của vua Orton XIX không tệ lắm, đồng minh đánh thắng trận là một chuyện tốt.
Nhưng khi nhìn thấy văn thư ở dưới phần tin chiến thắng này thì ông ta liền giận tím người.
Quân viễn chinh của Vương quốc Alpha lật bàn thành công, nhưng mà đại quân Thú nhân lại sắp giết cửa nhà ông ta.
Lúc này mới thông báo cho ông ta biết, đây không phải đang cố ý hố đồng minh sao!
Còn về lời giải thích mà Công quốc Mosey đưa ra: chỉ vừa mới phát hiện ra quỹ tích hành động của đại quân Thú nhân, Orton XIX hoàn toàn không tin.
Gần mười vạn đại quân Thú nhân, đa phần đều là quân chủ lực của Đế quốc Thú Nhân, điều động binh lực ở cấp độ như vậy, kẻ làm địa đầu xà như Công quốc Mosey lại nói cho ông ta biết là không phát hiện kịp thời?
Phàn nàn cũng vô dụng, địch nhân đã sắp giết tới cửa rồi. Cho dù ông ta có thăm hỏi mười tám đời tổ tông của Người Mosey thì vẫn không giải quyết được vấn đề.
"Tể tướng, công tác chuẩn bị của chúng ta thế nào rồi, có ngăn được đại quân Thú nhân xâm lược không?"
Nghe Quốc vương tra hỏi, Tể tướng Jacob cũng chỉ có thể tỏ ra bất đắc dĩ.
Nhiều đại quốc như vậy cũng không phải là đối thủ của thú nhân, để cho một Công quốc nhỏ như bọn họ đi chống cự, đây không phải là đang làm khó bọn họ sao?
Tiếc là lần này đại quân Thú nhân đã giết tới, dù có nói không cũng chẳng thay đổi được gì.
"Bệ hạ, chúng ta đã điều động được 20 vạn đại quân, trong đó có 15 vạn quân đang được bố trí ở nơi tiếp giáp với Người Mosey.”
“Ngoài ra còn có 5 vạn đại quân đang được huy động, dự tính là tháng sau sẽ hoàn thành.”
“Chỉ là chúng ta vẫn luôn giao hảo với Người Mosey, không xây dựng công sự phòng thủ ở khu vực biên giới. Hiện giờ chỉ có thể lâm thời đẩy nhanh tốc độ xây dựng, cho nên. . ."
Từ trong lời nói của Tể tướng Jacob, vua Orton XIX đọc ra được 2 chữ: tuyệt vọng.
Quân đội chỉ mới được điều động, còn chẳng kịp huấn luyện gì; phòng tuyến thì chưa xây dựng xong, địch nhân lại sắp giết đến tận cửa.
Dưới song trọng đả kích này, Công quốc Orton lấy gì ra để ngăn cản thú nhân đây?
. . .
Trong vương cung vẫn còn đang tiếp tục thảo luận, nhưng ở khu vực đã vang vọng những tiếng la giết. Có lẽ là vì quá tự tin vào đồng minh của mình, cho nên quân phòng thủ chưa bao giờ suy tính đến vấn đề bị địch nhân đánh lén.
Đợi khi phát hiện ra tung tích của địch nhân thì chiến đấu đã bắt đầu rồi. Vô số binh sĩ Orton đang bận rộn trong việc xây dựng công sự, vừa ngẩng đầu lên đã thấy đồ đao của thú nhân.
"Giữ vững!"
"Ngu xuẩn, mau cầm vũ khí lên chiến đấu với địch nhân đi!"
"Không được lui!"
. . .
Các sĩ quan đang ra sức kêu gào.
Đáng tiếc là những nông nô chỉ vừa buông cuốc xuống còn chưa từng gặp phải cảnh tượng này bao giờ, nhìn thấy huyết nhục văng tung tóe, rất nhiều người đều bị xây xẩm mặt mày.
Có những kẻ nhát gan cá biệt còn bị dọa tới tè ra quần, không còn dũng khí để cầm vũ khí lên chống cự.
Thậm chí còn có kẻ dựa theo theo kinh nghiệm khi đối mặt với các quý tộc lão gia trong quá khứ, quỳ xuống đất cầu xin thú nhân tha thứ, quả thật là ngốc hết chỗ chê, kết quả đương nhiên là không có ngoài ý muốn gì, bị thú nhân chém cho một đao.
Không biết là do ai dẫn đầu, tên đào binh đầu tiên xuất hiện, ngay sau đó là tên thứ hai, tên thứ ba. . . Thẳng đến tên đào binh thứ N xuất hiện, chiến trường đã rơi vào trong hỗn loạn.
Các sĩ quan quý tộc không cam tâm bị thất bại nhanh đến vậy, nên liền mang theo hộ vệ của mình tham gia vào cuộc chiến, nhưng cũng chỉ kìm chân được đại quân thú nhân trong một giây lát mà thôi.
Tiếc là những dũng sĩ như vậy quá ít, chuyện dẫn đầu lao lên này chỉ ảnh hưởng đến một số binh lính, nhiều nông nô binh vẫn lựa chọn chạy trốn.
Trong trường hợp bị thua tan tác, lực lượng cá nhân nhỏ bé sẽ không thay đổi được gì.
Binh bại như núi đổ, tai nạn bắt đầu rồi. Khói lửa chiến tranh quét về phía công quốc Orton, Công quốc cổ kính này đang khóc dưới lưỡi dao của đồ tể.
"Nhanh, phái người truyền tin tức này về! Lập tức..."
Bá tước Bernard run rẩy nói.
Là một trong các tướng lĩnh phòng thủ tiền tuyến, đối với cảnh tượng trước mắt, ông ta thật sự không biết phải bàn giao với Quốc vương như thế nào.