Quốc Vương (Bản Dịch)

Chương 57 - Chương 57 - Phản Ứng Dây Chuyền

Chương 57 - Phản Ứng Dây Chuyền
Chương 57 - Phản Ứng Dây Chuyền

Người dịch: Whistle

Dù sao muốn triệu hoán được vong linh thì phải để cho nó thôn phệ huyết nhục của sinh linh, gia tăng tinh hồn, nhưng một khi tinh thần lực của sinh vật vong linh vượt qua Vong Linh pháp sư thì sẽ có khả năng thoát khỏi khế ước ràng buộc.

Sinh vật vong linh là một loài rất nghĩa khí, vì báo đáp ân tình của Vong Linh pháp sư, cho nên nó muốn vĩnh viễn mang theo ân nhân của mình ở bên cạnh.

So ra thì tín đồ trực thuộc một vị đại nhân vật nào đó ở Vong Linh giới thì sẽ an toàn hơn nhiều.

Dù cho không đủ tinh thần lực thì cũng còn có thể cáo mượn oai hùm, dùng nghi thức đặc biệt, hoặc chú ngữ để mượn sức mạnh của chủ nhân ở sau lưng.

Đương nhiên, cách một phương thế giới, sức mạnh có thể mượn được cũng vô cùng có hạn. Nếu không thì vừa rồi đã không chỉ gặp được năm con Bạch Ngân khô lâu, mà là một biển khô lâu quái.

Lửa cháy hừng hực, hơn một ngàn bộ thi thể đang táng thân trong biển lửa, cho dù Hudson tự nhận mình có ý chí sắt đá, nhưng khi nhìn thấy cảnh này thì cũng cảm thấy đau khổ.

Mặc dù cuộc chiến ban ngày đã thắng lợi hoàn toàn, nhưng đại giới bỏ ra cũng vô cùng thảm trọng, cộng thêm hai trăm thương binh vừa mới bị ném vào, tổng cộng đã hơn bảy trăm người đang nằm trong biển lửa.

Chỉ riêng số người bỏ mạng khi vây công năm con Bạch Ngân khô lâu kia thôi cũng đã vượt quá 300 người rồi. Nếu như không phải vì Hudson phản ứng đủ nhanh, vận dụng kiến thức vật lý vào trong chiến đấu, sợ là thiệt hại sẽ còn nhiều hơn.

Nhìn như giành được thắng lợi, nhưng đội vận lương cũng đã bị tổn thương nguyên khí rất nặng. Nếu như trong cuộc chiến ban ngày mà nhân số của phản quân tương đương với phe mình thì ai thắng ai bại sẽ rất khó nói.

Không phải là vì không thể đánh bại phản quân, chủ yếu là quân đoàn số 5 vẫn còn đang gánh vác nhiệm vụ quan trọng là vận chuyển lương thảo. So với việc thắng bại trên chiến trường, thành công vận chuyển lương thảo đến chỗ cần đến mới là nhiệm vụ quan trọng nhất.

Nếu như không bị quân nhu liên lụy, ở trên chiến trường để cho đám lính mới của hai phe thay nhau mổ, Hudson vẫn rất tự tin là mình sẽ chiến thắng.

Hết thảy đều vì năng lực chỉ huy “cao siêu” của quân phản loạn. Hudson vốn cho rằng trình độ thống soái của Kỵ sĩ quý tộc đã ngu ngốc lắm rồi, không ngờ là năng lực chỉ huy của chủ soái phe phản quân lại có thể tám lạng nửa cân.

Mặc dù chủ soái phản quân không hề có điểm mấu chốt, nguyên tắc, chuyện gì cũng có thể làm được, nhưng năng lực chỉ huy thật sự là không nhắc tới cũng được.

Từ hướng này đến xem, tập đoàn quý tộc đã thành công trong việc phong tỏa tri thức và dẫn đạo “giá trị quan” cho đám dân chúng tầng dưới chót.

Cho dù quân phản loạn đã tồn tại rất nhiều năm, nhưng vẫn bị quan niệm “sức mạnh tối thượng” lừa gạt, vẫn không hề quan tâm đến chuyện đào tạo nhân tài quân sự.

Tế Ti thì nên đi làm những việc mà một Tế Ti nên làm, nhưng người này lại cho là mình thông minh, chạy tới chỉ huy quân đội chiến đấu. Cậy vào bí thuật, dược tề để bắt nạt đám quý tộc dốt nát ở tầng dưới chót, khi gặp được đối thủ có năng lực quân sự hơi mạnh thì sẽ lập tức lộ ra nguyên hình.

Về mặt chiến lược thi lần cướp lương thảo này là hoàn toàn chính xác.

Nhưng chiến thuật cụ thể thì lại rối tinh rối mù.

Nếu như trước đó chuẩn bị đầy đủ, bổ sung thêm một chút kiến thức quân sự cơ bản thì kế hoạch cũng sẽ không bị bại lộ sớm như vậy. Một cuộc phục kích vốn nên nắm quyền chủ động lại biến thành bị động cường công.

Trong mơ hồ, Hudson đã hiểu rõ một tia bản chất của thế giới này, còn bắt đầu mặc niệm dùm cho Khô Lâu Hội.

Ở trong một cái hố to thì không nói, ngay cả bản thân cũng bị người ta lừa, suốt ngày chỉ biết ảo tượng đến chuyện lật bàn, thật sự là đang nằm mơ.

Thẳng thắn mà nói, Hudson vẫn luôn không hiểu là Khô Lâu Hội muốn cái gì?

Nếu như đã quyết định đứng ra tạo phản, không bàn đến những vấn đề cao cả như chính trị cương lĩnh, nhưng ít nhất cũng phải có một tập đoàn lợi ích ủng hộ, hoặc là đại diện cho một quần thể lợi ích mới phải.

Nhưng chỉ cần nhìn vào Khô Lâu Hội liền nản, xem quý tộc là thù khấu, xem nông nô là cỏ rác, xem thương nhân là túi máu...... Có thể nói, từ khi bắt đầu khởi binh thì cái hội này đã đắc tội với toàn bộ quần thể.

Nói bọn chúng là phản quân thì cũng là đang khích lệ bọn chúng. Một tổ chức đối nghịch với tất cả mọi người như Khô Lâu Hội, nói là tà giáo cũng thật sự là thực chí danh quy.

So với thiệt hại thì chiến tích lại có vẻ tùy ý hơn nhiều. Chiến tích cụ thể ra sao thì Hudson đều chẳng muốn thống kê, căn cứ vào tình huống trên chiến trường rồi tính toán đại khái là được.

“Đánh tan hơn bốn ngàn quân tinh nhuệ của phản quân, tiêu diệt 2,570 người, giết được tám mươi mốt tên thủ lĩnh phản quân, tiêu diệt năm con Bạch ngân khô lâu, thu được một số loại vật tư chiến lược.”

Không có biện pháp, trên trời còn có kỵ binh Griffin nhìn chằm chằm? Chiến tích quá khoa trương thì thật sự rất dễ bại lộ.

Nhưng không khuếch đại chiến tích thì không được, trong danh sách quân công của vương quốc, công lao bình định liền nằm ở hạng chót.

Nếu như không khuếch đại thực lực của địch nhân, không báo thêm một chút chiến công thì ai biết đây là một cuộc khổ chiến chứ, ai sẽ nhớ kỹ cống hiến của Kỵ sĩ Hudson đây?

Vì tăng cường sức thuyết phục, Hudson đã tốn rất nhiều bút mực để nhấn mạnh tầm quan trọng của việc bảo vệ vật tư, trực tiếp đề cao một cuộc chiến nhỏ bé này lên đến cấp chiến lược.

Có thể phát huy được bao nhiêu tác dụng thì không xác định, nhưng lợi dụng cơ hội báo cáo chiến tổn này, Hudson đã tham ô không thiếu vật tư.

Bình Luận (0)
Comment