Người dịch: Whistle
Trục xuất những người tị nạn bằng vũ lực là không phù hợp với tinh thần của một nhà quý tộc. Nếu chuyện này truyền ra ngoài sẽ làm ảnh hưởng đến thanh danh của mình.
Khẳng khái giúp tiền thì hầu bao của mình sẽ trống trơn. Đối mặt với dòng người tị nạn liên tục không ngừng này, căn bản là cứu không hết.
Bất đắc dĩ, mọi người chỉ sử dụng một chiêu tổn hại, dụ những người tị nạn vào trong vùng nội địa của vương quốc.
Nếu một nhà quý tộc không đủ khả năng chi trả cho làn sóng tị nạn, vậy thì kéo theo mọi người cùng nhau chịu.
Đều là bị ép phải làm vậy, Liên minh nhân tộc có quy định: Trong các cuộc chiến tranh với dị tộc, các quốc gia đều có nghĩa vụ cung cấp viện trợ cho nước đang giao chiến.
Trong đó cũng bao gồm các điều khoản giúp đỡ cho người tị nạn.
Mặc dù việc thực thi chẳng ra làm sao cả, nhưng mà quy định là quy định, mặt ngoài thì vẫn cần phải tuân thủ.
Đặc biệt là hiện giờ Vương quốc Warhammer cũng đang là một trong số các quốc gia đang giao chiến. một khi thú nhân đánh tới, họ cũng cần các quốc gia khác viện trợ.
Nếu như phạm phải sai lầm mang tính nguyên tắc vào những lúc như vậy, sau này bọn họ mà gặp rắc rối thì sẽ rất khó được các nước khác giúp đỡ.
Tin tức truyền đi tầng tầng, chuyện phiền phức này nhanh chóng được truyền đến tay vua Joseph II.
"Cứu trợ nạn dân?"
Thật đáng tiếc, Quốc vương bệ hạ vĩ đại đang bận cân nhắc thế cục đột biến trên chiến trường.
Chiến tuyến của đại quân Thú nhân được kéo dài, điều đó cũng có nghĩa là biên giới giữa Vương quốc Warhammer và thú nhân cũng bị kéo dài.
"Rốt cuộc vẫn là không thể thoát khỏi!"
Joseph II buồn bực nói.
Từ khi chiến tranh bộc phát đến nay, ông ta vẫn luôn nể mặt của thú nhân. Tiếc là lũ thú nhân này không hề cảm kích, vẫn chĩa mũi đao về phía ông ta.
"Bệ hạ, sớm muộn gì Vương quốc ta cũng phải đối mặt với đại quân thú nhân. Chỉ là Người Mosey và Người Orton quá vô dụng nên mới làm cho cuộc chiến này diễn ra sớm hơn.”
“Xét theo quỹ tích di chuyển của đại quân Thú nhân, gần như có thể chắc chắn rằng chúng sẽ sử dụng Công quốc Orton làm bàn đạp để tiến hành một cuộc tấn công nhằm vào chúng ta.”
“Chịu sự ảnh hưởng ngoại giao lâu dài với Công quốc Orton, Vương quốc ta cũng không đầu tư quá nhiều sức lực vào biên giới phía tây.”
“Xét theo tình huống trước mắt, lâu thì hai tháng, ngắn thì mười ngày, đại quân Thú nhân chắc chắn sẽ xâm lược vương quốc.”
“Đã quá muộn để xây dựng một tuyến phòng thủ hoàn chỉnh.”
“Chúng ta chỉ chỉ có thể triển khai thêm vài tuyến phòng thủ tạm thời, liên tiếp chống cự làm chậm tốc độ tấn công của địch nhân."
Nguyên soái Borg trịnh trọng nói.
Không phải là do lão ta thiếu tầm nhìn chiến lược, không tính toán trước việc phòng thủ biên giới phía tây, chủ yếu là vì tài lực, nhân lực, vật lực của Vương quốc có hạn.
Chỉ tính riêng việc xây dựng tuyến phòng phủ với Công quốc Mosey mà Vương quốc Warhammer đã huy động hơn 50 vạn lao động, cơ hồ đã đạt tới cực hạn của vương quốc.
Ở khu vực phía Tây tương đối an toàn, cho nên vấn đề phòng thủ chỉ có thể để sau rồi tính.
Ngoài việc ra lệnh cho các quý tộc ở biên giới tăng cường phòng thủ, Vương quốc Warhammer thực lực là không thể chi viện thêm được nữa.
Kế hoạch lúc đầu là đợi đến khi công sự trong khu vực nguy hiểm xây dựng gần hết rồi mới tổ chức nhân thủ đi xây dựng phòng tuyến phía tây vương quốc, tiếc là địch nhân đến quá nhanh.
"Xây dựng tuyến phòng thủ tạm thời cũng được. Nhưng mà quân đội phải đẩy nhanh tiến độ, cần phải hoàn thành việc xây dựng tuyến phòng thủ tạm thời trước khi đại quân Thú nhân phát động tấn công.”
“Không đủ nhân lực thì để cho các quý tộc ở biên giới tự nghĩ biện pháp.Không phải bọn hắn đang phàn nàn là mỗi ngày đều có nhiều dòng người tị nạn lớn tràn vào sao, vậy thì để cho họ tự tổ chức những người tị nạn này để xây dựng công sự đi.”
“Vừa lúc có thể kiềm chế người dân ở khu vực biên giới, tránh cho bọn chúng lang thang khắp nơi và ảnh hưởng đến an ninh của các nơi trong Vương quốc."
Joseph II lạnh lùng nói.
Trong trường hợp không đủ cứ điểm thành lũy để chứa hết những người tị nạn này, kiềm chế bọn họ ở tiền tuyến chẳng khác gì tặng đầu người cho thú nhân.
Mọi chuyện đều là vì lợi ích của vương quốc. Nếu không năng lực giải quyết phiền phức mà đám nạn dân mang lại, vậy thì chỉ có thể giải quyết hết đám nạn dân mang lại phiền phức.
...
"Bá tước các hạ, bên ngoài có một tên kỵ binh Griffin tự xưng là thành viên của gia tộc Holliser, được tiểu thư Melissa sai đến đây gửi thư cho ngài."
Hudson là đại tướng thống soái nhất phương, hiện giờ cũng có thể miễn cưỡng tính là quyền cao chức trọng. Trong tình huống bình thường, người xa lạ không có tư cách cầu kiến hắn.
Nhưng bây giờ là tình huống đặc thù, các quý tộc tỉnh Đông nam đều biết mối quan hệ của hắn và Melissa.
Vị hôn thê của chủ soái phái người tới đưa tin, không ai dám ém nhẹm chuyện này.
"Đã xác minh danh tính của người tới chưa?"
Hudson quan tâm hỏi.
Là một vị thống soái cẩn thận, hắn sẽ không tuỳ tiện tạo cơ hội cho người lạ tiếp cận mình. Đặc biệt là vào những lúc như thế nào, bức thư này được gửi quá trùng hợp.
Mặc dù hắn tiếp tục với Melissa cũng được bao lâu, nhưng vẫn hiểu được cô nàng này mấy phần. Trong tình huống bình thường, vị hôn thê của hắn chắc chắn sẽ không vì một bức thư mà hưng sư động chúng.
Gia tộc Holliser có nội tình thâm hậu, nhưng vẫn chưa đủ năng lực để chăn nuôi Griffin. Mấy tên kỵ binh Griffin trong gia tộc đều được mua từ trong tay vương thất với giá cao.
Loại nhiệm vụ đường dài nguy hiểm này, đừng nói là một vị tiểu thư quý tộc, cho dù là Tử tước Aurane muốn điều động cũng phải cân nhắc kỹ lưỡng.
"Đã xác minh rồi, người tới đúng là thành viên của Gia tộc Holliser. Không chỉ biết ám ngữ, mà trong quân còn có người biết y."
Tom khẳng định nói.
Nhận được đáp án xác định, Hudson bèn khoát tay áo nói: "Nếu đã không có vấn đề thì mang y vào đây đi!"