Người dịch: Whistle
Trong chiến tranh, không có chỗ cho sự dịu dàng. Cho dù là thống soái một phương cũng rất khó có thể giao tiếp với người nhà.
Công văn thì có thể để kỵ binh Griffin của Người Mosey mang về cho Vương quốc, nhưng thư nhà thì không được.
Không phải là sợ bị người ta mắng, đơn giản chỉ vì số lượng kỵ binh Griffin quá ít, không đủ dùng.
Dựa vào tín sứ để đưa tin, giữa chừng chậm trễ một tháng là chuyện bình thường. Với khoảng thời gian dài như vậy, nội dung bức thư đã trở thành tin cũ.
Điều quan trọng nhất là nếu như Hudson dẫn đầu làm vậy thì các quý tộc sĩ quan trong quân đội viễn chinh đều sẽ học theo, sợ là binh lính dùng để đưa tin sẽ tăng lên 3 chữ số.
"Bá tước các hạ, tiểu thư Melissa và gia chủ đã cố ý căn dặn, bức mật thư này chỉ có thể do ngài đích thân mở ra."
Trong khi nói chuyện, người tới đã trình bức thư lên. Nhưng mà Hudson không vội đưa tay ra tiếp nhân, mà thì triển một chiêu ma pháp khiến cho bức thư lơ lửng giữa không trung.
Sau khi xác định không có vấn đề, hắn mới từ từ mở bức thư ra. Một lúc sau, Hudson mới chậm rãi nói:
"Trở về nói cho Tử tước Aurane biết là ta đã hiểu rồi. Nhưng mà trên chiến trường phong vân biến ảo khó lường, loạn thế thực sự chỉ vừa mới bắt đầu, tạm thời không nên vọng động.”
“Phần còn lại ta sẽ giải thích trong thư, ngươi ở trong thành nghỉ ngơi một ngày, tiện thể giúp ta mang mấy bức thư trở về."
Ngừng một chút, Hudson lại nói: "Tom, truyền lệnh xuống, phong tỏa toàn bộ tin tức về chuyện ngày hôm nay."
Không phải là do chuyện này không thể lộ ra ngoài ánh sáng, chủ yếu là vì hắn sợ sau khi tin tức này được truyền ra liền sẽ có một đống quý tộc cầm thư nhà chạy tới.
Dù cho Griffin là Ma thú, nhưng đẳng cấp của nó lại không phải là rất cao. Nếu như có quá nhiều thư, cuối cùng phát hiện ra không mang được thì sẽ rất lúng túng.
Hơn nữa đám quý tộc quân viễn chinh còn phân bố trong 6 tỉnh thành. Công việc truyền tin này cũng là một dự án lớn.
Dùng tài nguyên của Gia tộc Holliser để bán ân tình, người ta không thể không có ý kiến.
Hudson chắc chắn là sẽ không làm loại người tốt này.
Hắn nhấc bút lên, đang muốn viết thì lại đột nhiên phát hiện mình không biết nên viết như thế nào.
Hắn hiểu ý của gia tộc Holliser, đơn giản là cảm thấy mấy cái hố củ cải ở phía trước trống không đủ nhiều, không thể cam đoan nhà mình có thể lọt hố, cho nên muốn đào thêm mấy cái nữa.
Vấn đề là các đại quý tộc cũng không phải đồ đần, nhưng kẻ ngốc như Công tước Lưu Phong kia, chỉ cần có thể gặp được cũng xem như là một kỳ tích rồi, trông cậy vào tất cả đại quý tộc đều ngu như vậy thì lại là quá hão huyền.
Vung cuốc đúng thì mới đào được hố. Nếu như vung lệch, rất có thể sẽ đào trúng chân mình.
Không thể hố chết người ta, ngược lại là trêu chọc một đại địch cho gia tộc, vậy thì sẽ rất bi kịch.
Trong những cuộc đại chiến trước đây đều có rất nhiều chuyện hố đồng đội xảy ra. Nhưng mà những chuyện này đều không xảy ra ở hiện tại, mà ở lúc đại phản công.
Khi đại cục đã định, cho dù có hố chết mấy nhà thì cũng sẽ không ảnh hưởng đến đại cục thắng lợi của cuộc chiến, lúc đó mọi người mới có tâm tư nội đấu.
Bình thường mà nói, trong loại trò chơi hố lẫn nhau này, những quý tộc giỏi về cầm quân thường thường có nhiều lợi thế hơn.
Những người thảm nhất thường là lính mới, nhiều khi còn chưa biết xảy ra chuyện gì thì đã bị người ta bán rồi.
Thảm hại hơn chính là bị người ta ám toán, cũng không biết là ai làm.
Hudson vốn không định xen vào loại chuyện thối nát này, nhưng nếu xét theo tình huống hiện giờ, có vẻ như hắn vẫn không thể thoát được.
Lúc còn ở trong Công quốc Mosey thì còn tốt, mọi người không chia chung một phần bánh gato, cho nên không tồn tại chuyện xung đột lợi ích.
Đối với một vị đại tướng ngoại lai có thể ảnh hưởng đến thế cục phát triển như hắn, mọi người lôi kéo còn không kịp, căn bản sẽ không có chuyện chạy tới đắc tội.
Nhưng một khi về nước tham gia cuộc chiến phản công Đế quốc Thú Nhân thì tình hình sẽ khác.
Trong tình huống hố củ cải đang bị thiếu hụt nghiêm trọng, ngoài việc phải hố những đại quý tộc trước mặt ra, thì hắn còn phải hố thêm những đối thủ cạnh tranh tiềm ẩn khác.
Ở trước mặt lợi ích, có lẽ Hudson còn có thể duy trì lý tính, nhưng không thể cam đoan những người khác cũng có thể duy trì lý tính.
Nâng bút, lại đặt bút, một bức thư đã được hoàn thành.
…….
Cực hạn của con người đều là bị ép ra. Người Mosey đã quyết định vay nợ cứu quốc, cho nên rất nhanh liền bộc phát ra tiềm lực bạo không có gì sánh kịp.
Tất cả các đại quý tộc trong nước, bao gồm cả hoàng gia, đều nhao nhao chào hàng trái phiếu thay cho Công quốc. Nhóm đối tượng bị lừa đầu tiên đương nhiên là người thân và bạn bè ở nước ngoài.
Hố người trong nhà cũng chỉ là hành động bất đắc dĩ. Không có cách nào, vòng tròn của các đại quý tộc cũng chỉ lớn có vậy.
Mấy gia tộc lớn trong nước còn không đủ để thông gia được, thông gia xuyên quốc gia liền trở thành chuyện tất nhiên.
Mục tiêu được chọn đều là người một nhà, đối tượng chào hàng đương nhiên cũng chỉ có thể là người một nhà. Còn về vấn đề hậu hoạn trong tương lai, giữ được cơ nghiệp gia tộc trước rồi nói sau!
Dù có nói thế nào, tiền lãi kếch xù mà bọn họ cam kết đều được trả bằng vàng ròng bạc trắng, không phải chỉ chiếm tiện nghi.
Hiện giờ thì Công quốc Mosey không có ý nghĩ quỵt nợ, ngay cả kế hoạch trả nợ cũng đã được làm xong. Đợi sau khi chiến tranh kết thúc, Công quốc Sẽ triển khai "Thuế trả nợ", do toàn thể quốc dân cùng nhau thanh toán.
Tuy rằng chưa ban hành nội quy cụ thể, nhưng lại rất có lòng thành. Chỉ cần Công quốc Mosey có thể tồn tại được đến sau chiến tranh, những trái phiếu này đều sẽ được trả tiền.
Còn nếu xảy ra bất trắc, Công quốc không còn, lúc đó sẽ là một câu chuyện khác.