Người dịch: Whistle
Rủi ro cao thì lợi nhuận mới cao, muốn nhận được lợi nhuận vượt trội thì chắc chắn phải gánh chịu khả năng mất cả chì lẫn chài.
Theo một nghĩa nào đó, Hudson cũng đã cống hiến một phần lực lượng trong lần đầu tư bỏ vốn đặc thù này của Người Mosey.
« Đại thắng Hùng Nhân Hoàng đình Tại Bethel » vừa mới kết thúc, lòng tin tăng lên rất nhiều. Cộng thêm sự ủng hộ mạnh mẽ của Liên minh nhân tộc, mọi người vẫn rất xem trọng Công quốc Mosey.
Các thế lực lớn trên quốc tế có lọt hố hay không thì Hudson không biết. Hắn chỉ biết là có không ít quý tộc quân viễn chinh đã nhảy xuống hố rồi.
Nhìn Raquel đang chào hàng trái phiếu với mình, sắc mặt Hudson lập tức tối sầm lại. Chủ ý này là do hắn đưa ra, vậy mà bây giờ lại muốn hố cả hắn nữa.
Chẳng qua điều này cũng đã chứng minh là Người Mosey lần này rất đáng tin cậy, đã giữ kín bí mật về chiến lược vay tiền để cứu nước này.
"Tử tước Raquel, ngươi cũng biết là từ khi ta thượng nhiệm đến nay đều chỉ có hai bàn tay trắng.”
“Mặc dù được chia không ít chiến lợi phẩm, nhưng chi phí hàng ngày của ta luôn rất lớn, có rất ít tiền tiết kiệm.”
“Tuy nhiên, ta vẫn sẵn sàng đóng góp cho sự nghiệp gây quỹ của quý quốc. Như vậy đi, ta sẽ đăng ký mua 1 vạn kim tệ trái phiếu do quý quốc phát hành."
Hudson nói với vẻ mặt không cảm xúc.
Trong lòng hắn đã hạ quyết tâm, sau này hắn sẽ lấy lại gấp trăm lần những gì đã trả hiện giờ.
Nếu không phải vì nhu cầu chính trị, ngay cả một vạn kim tệ này mà hắn cũng chẳng muốn bỏ ra. Còn bọn thủ hạ bị hố, Hudson sẽ lựa chọn giả vờ như không thấy.
Không có cách nào, ý thức liều mạng của các quý tộc sĩ quan eo quấn bạc triệu sẽ giảm xuống.
Đây gần như là phiền não chung của toàn bộ lão đại. Một mặt phải dùng tiền tài để kích thích các tiểu đệ bán mạng, một mặt lại lo lắng tiểu đệ có quá nhiều tiền, mất ý thức tiến thủ.
Trên đại lục Aslante thì càng phải lo lắng nhiều hơn một chút. Bởi vì trong túi của các tiểu đệ có quá nhiều tiền thì sau khi về nước đều sẽ chuyển hóa số tiền này thành thực lực quân sự.
Đối với lão đại mà nói, đây chắc chắn không phải là chuyện tốt. Đặc biệt là đối với Hudson đang muốn thu phục tiểu để bán mạng cho mình, chuyện này càng là một thảm họa.
Người ta đã có tất cả mọi thứ, tự mình sống một cuộc sống tiêu dao tự tại. Cần gì phải lao tâm lao lực làm công cho hắn nữa?
Người Mosey có thể ra tay hố hết tiền trong túi của các tiểu đệ, Hudson cũng rất vui khi thấy điều đó. Điều này có nghĩa là hắn có thể loại bỏ hai chuyện rắc rối cùng một lúc.
Không cần phải lo lắng các tiểu đệ sẽ phát triển lớn mạnh sau chiến tranh, thoát khỏi phạm vi chưởng khống của người làm lão đại như hắn; lại không cần phải lo đám tiểu đệ này trở nên tiêu cực biếng nhác.
Bỏ nhiều tiền ra mua trái phiếu của Người Mosey cũng có nghĩa là đã ràng buộc bản thân với số phận của Công quốc Mosey. Trong những cuộc chiến sau này, Hudson hầu như không cần phải quan tâm đến vấn đề sĩ khí.
Chỉ có thể nói: lợi ích động nhân tâm, nếu như không biết trước là trong này có hố, sợ là Hudson cũng đã trúng chiêu rồi.
Lãi suất hàng năm là 30%, còn dùng danh dự của chính phủ để chứng thực, chuyện này đã vượt quá giới hạn cho vay thông thường của giới quý tộc.
Đều là do hoàn cảnh xã hội đưa đẩy. Đại đa số những người dưới trướng mà các quý tộc lão gia trị vì đều là nông nô, số lượng dân tự do cực kỳ ít ỏi. Kiềm chế sự phát triển bồng bột của ngành cho vay nặng lãi từ gốc rễ.
Một chút lợi ích như vậy còn không đáng để quý tộc từ bỏ vinh diệu của bản thân mà để tham gia vào các hoạt động mờ ám này.
Ngay cả khi muốn kiếm tiền từ trên người của dân tự do thì quý tộc cũng sẽ đem quyền cho vay tiền bán cho thương nhân, mà không phải tự mình hạ tràng chơi.
Trong giới quý tộc rất hiếm khi phát sinh chuyện quỵt nợ. Có thể nói đây là một vụ kinh doanh không có nguy hiểm, cộng thêm quan hệ ân tình, lãi suất cho vay thường không quá cao.
Thậm chí lần này Người Mosey còn lên kế hoạch trả nợ rõ ràng, dù có nhìn thế nào cũng thấy tràn đầy thành ý. Các quý tộc chưa phải trải qua cảnh bị quỵt nợ nên bị trúng chiêu cũng không có gì kỳ lạ.
Dù sao bọn họ cũng chỉ biết Công quốc Mosey trả nợ rất có thành ý, nhưng lại không biết người ta rốt cuộc đã mượn bao nhiêu tiền.
Có lẽ bây giờ Người Mosey còn có thể tiết chế, chưa in trái phiếu một cách mù quáng, nhưng Hudson dám khẳng định, một khi loại chuyện này có tiền lệ thì sau này sẽ không kiểm soát được.
Chiến tranh chính là con thú nuốt vàng lớn nhất, không ai biết tiếp theo sẽ cần phải tiêu bao nhiêu tiền. Khi trong túi không có tiền, tất cả mọi người đều nghĩ trăm phương ngàn kế để tiết kiệm, thắt chặt chi tiêu.
Nhưng nếu như quốc khố có tiền, nhiều khoản chi tiêu không cần phải tiết kiệm nữa.
Không nói cái khác, chỉ tính riêng chi phí mua sắm vũ khí trang bị thôi đã tăng gấp mấy lần, thậm chí là gấp mười mấy lần.
Không đủ lương thảo, mua!
Không đủ áo giáp, mua!
Không đủ chiến mã, mua!
Quyển trục ma pháp xài rất tốt, mua!
Ma pháp nỏ có uy lực lớn, mua!
Ma Tinh pháo thích hợp để thủ thành, mua!
...
Hết thảy đều vì thắng được cuộc chiến này, tốn một chút tiền thì tính là gì.
Kết quả cuối cùng của việc "mua, mua, mua... " này chắc chắn là chi tiêu tài chính đang nhanh chóng bành trướng.
Xài hết dự toán thì lại tiếp tục đi mượn. Còn vấn đề trả tiền, đó là chuyện của tương lai.
Có lẽ chờ đến khi Công quốc Mosey nhận thức được áp lực trả nợ thì đã bước lên con đường mượn mới trả cũ không có lối về rồi.
Thứ điều quyết định kết quả cuối cùng không phải là ý chí của mỗi người, mà nằm ở chỗ cuộc chiến này sẽ kéo dài bao lâu.
Nếu như cuộc chiến này kết thúc nhanh chóng, dựa vào trình độ giàu có của Công quốc, chuyện trả nợ trong tương lai cũng không phải là việc gì khó.
Nhưng nếu kéo chừng 3-5 năm, lúc đó sẽ không còn là vấn đề trả tiền nữa, mà là cục nợ này có thể nổ tung bất kỳ lúc nào.