Người dịch: Whistle
Đều là bị ép phải làm vậy. Thực lực chênh lệch quá xa, quân phòng thủ chỉ có thể dựa vào cứ điểm thành lũy để phòng thủ.
Chủ động xuất kích tìm kiếm cơ hội quyết chiến chỉ là một sự kiện có xác suất nhỏ, đại đa số thời gian bọn họ đều dùng để phòng thủ.
Đã ở thế yếu, muốn sống tạm bợ thì đương nhiên không thể đặt sào huyệt của mình trên chiến trường.
Chủ động chạy trốn thì không được, Vương quốc không cho phép có người làm đào binh. Cho dù là Ngũ Đại Công Tước Bắc Cương quyền cao chức trọng cũng cần phải tuân thủ quy tắc trò chơi.
Cho dù muốn thi hành chiến lược chuyển tuyến thì cũng phải đợi đến khi thành trì bị phá rồi mới đi được. Thông thường khi tình hình chiến đấu phát triển đến thời điểm này, quân phòng thủ ở tiền tuyến đã bị tổn thất nặng nề.
Trong nhiều cuộc đại chiến, Các quý tộc lãnh chúa phương bắc đều sẽ bị tổn thất nặng nề, đây là kết cục đã chú định ngay từ đầu cuộc chiến.
Lực lượng tích lũy trong suốt mấy chục năm đều đang bị bào mòn sau trận chiến này đến trận chiến khác.
Đây là vận mệnh của các đời lãnh chúa Bắc Cương.
Trong đêm tối, có hơn mười tên thanh niên trai tráng đang tập hợp lại trong một căn nhà dột nát ẩn mình trong góc phố.
Một cuộc gặp mặt kỳ lạ như vậy, nếu để cho người ngoài bắt gặp thì nhất định sẽ bị ngộ nhận là tổ chức tà giáo.
Trên thực tế thì cũng đúng là như vậy, từ khi được thành lập đến nay, Thất Nguyệt Hội đều luôn mang lấy cái danh tà giáo, luôn sống tạm trong những nơi âm u đen tối.
So với các tổ chức tà giáo khác thì Thất Nguyệt hội không bao giờ hiến tế máu và không tuyên truyền tín ngưỡng tà thần. Nhưng trong mắt những kẻ thống trị thì những tư tưởng mà họ truyền bá còn đáng sợ hơn các tổ chức tà giáo.
"Long Hi đại nhân!"
"Long Hi đại nhân!"
. . .
Mọi người lần lượt đứng lên, vội vàng chào hỏi. Có thể thấy được, đây là sự tôn trọng phát ra từ trong trái tim.
Sau khi mỉm cười đáp lại mọi người, Long Hi bước tới vị trí dành cho mình rồi ngồi xuống.
"Nếu mọi người đều đã đến đủ rồi, vậy thì cuộc họp hôm nay sẽ được bắt đầu sớm.”
“Chắc là các vị cũng đã hiểu rõ tình huống trong thành rồi. Ngoại thành đã sụp đổ một nửa, cho dù quân phòng thủ đã che chắn lỗ hổng kịp thời, nhưng tình hình xấu đi vẫn là khó tránh khỏi.”
“Dựa theo tin tình báo thu thập được, Công tước Aarondo của chúng ta đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc thành phá rời đi. Điểm đến đương nhiên là hang ổ của gia tộc ông ta .”
“Cơ hội báo thù đến rồi. Nếu lão già này đã không còn gánh chịu trách nhiệm thủ hộ Waxas, vậy thì chúng ta cũng không cần phải khách khí với lão ta.”
“Vừa vặn có thể lấy đầu của lão để tế điện đám tiền bối đã chết của chúng ta. Thuận tiện thanh lý môn hộ thay cho nhân tộc."
Lời nói của Long Hi làm cho mắt của mọi người sáng lên. Thất Nguyệt hội vốn do các quý tộc lụi bại tạo thành, có mối thù sâu như biển với Ngũ Đại Công Tước Bắc Cương.
Có thể nói, thứ làm nên vinh quang của Ngũ Đại Hào Môn Bắc Cương chính là huyết nhục của đám trung tiểu quý tộc.
Nhưng thù hận là thù hận, có một số vấn đề mang tính nguyên tắc vẫn không thể vi phạm được.
Làm ăn với thú nhân ngày thường chỉ là chuyện nhỏ, nếu lúc này dính dáng đến thú nhân thì sẽ trở thành phản đồ của nhân tộc.
Một khi bị gán cho cái mác phản đồ là sẽ vĩnh thế không được thoát thân. Mọi người mạo hiểm chạy tới gia nhập Thất Nguyệt hội chỉ vì muốn báo thù, nhưng không muốn phản bội Nhân tộc.
"Long Hi đại nhân, con rùa già Aarondo kia rất nhát gan. Bên cạnh lão ta chưa bao giờ thiếu cao thủ, cho dù là vội vàng thoát thân, sợ là số lượng hộ vệ số ở bên cạnh cũng sẽ không ít.”
“Muốn phục kích lão ta ở nửa đường, với lực lượng hiện giờ của chúng ta sợ là còn chưa đủ. Trừ phi có thể mượn đao giết người, để thú nhân động thủ dùm chúng ta."
Gã nam tử mắt ưng không khỏi đề nghị.
Trà trộn ở khu vực Bắc Cương đã lâu, gã ta thường xuyên có liên hệ với thú nhân, đương nhiên cũng sẽ có mối quan hệ với bên đó.
Chẳng qua bởi vì chiến tranh nên song phương mới tạm thời cắt đứt liên hệ. Nếu như muốn liên lạc liền có thể tiếp tục ngay lập tức.
"Mắt ưng, ta biết là ngươi sốt ruột muốn báo thù. Nhưng loại chuyện này tốt hơn hết là đừng quá nóng lòng.”
“Giấy không gói được lửa, chúng ta có thể âm thầm tiết lộ hành tung của Aarondo, nhưng tuyệt đối không thể trực tiếp liên lạc với thú nhân.”
“Các huynh đệ cũng không dễ dàng. Mãi mới chờ đến lúc xuất hiện một cơ hội, tất cả mọi người đang chuẩn bị gây dựng lại vinh quang của gia tộc, chúng ta không thể mạo hiểm vào lúc này được."
Long Hi lắc đầu nói.
Thấy đề nghị của mình bị từ chối, Gã nam tử Mắt ưng cũng không cảm thấy thất lạc. Thất Nguyệt hội có thể phát triển lớn mạnh trong bóng tối là nhờ vào phần cẩn trọng này.
Có một số việc có thể làm, nhưng tuyệt đối không thể nói ra. Theo cái nhìn của gã ta, việc tiết lộ hành tung của Aarondo và trực tiếp cấu kết với thú nhân chẳng có gì khác nhau.
Nhưng về mặt chính trị, đây thực sự là hai tình huống hoàn toàn khác nhau. Cái trước còn có thể cố tình bày mê trận để che giấu, cái sau một khi tiết lộ thì Thất Nguyệt hội liền xong rồi.
Suy cho cùng thì tất cả mọi người đều là con cháu Bắc Cương. Vừa có mối thù sâu như biển với Ngũ Đại Hào Môn, lại vừa có nợ máu với thú nhân.
Nếu như họ thật sự cấu kết với thú nhân, nội bộ của Thất Nguyệt hội sẽ bị sụp đổ. Chuyện này không giống với việc làm ăn với Đế quốc Thú Nhân trong quá khứ.
Trước đó cấu kết với quyền quý thú nhân là vì việc mua bán và bắt giữ nô lệ trở nên càng suôn sẻ hơn mà thôi. Cho dù danh tiếng của người buôn bán nô lệ không tốt lắm, nhưng mọi người còn có thể tự mình an ủi rằng đây là đang đả kích thú nhân, báo thù cho tiền bối.