Người dịch: Whistle
Kháng nghị thì đã được hội nghị tiếp nhận rồi, tiếc là kết quả cuối cùng vẫn không thay đổi.
Hỏi thì sẽ nhận được câu trả lời: Công quốc Mosey cần được trợ giúp nhiều hơn.
Nói nhảm nhiều thì còn bị một số đại biểu trực tiếp chỉ trích Vương quốc Warhammer không phát huy được tác dụng vốn có trong chiến tranh.
Trong vấn đề này, Cassidy cũng không giúp được gì. Vấn đề chiến lược của vương quốc là không thể bị thay đổi bởi một vị bộ trưởng bộ ngoại vụ.
"Tại sao?”
“Cho rằng Vương quốc Warhammer ta dễ bắt nạt sao?”
“Bộ ngoại vụ đang làm ăn cái gì, sao lại dung túng cho sự đối xử bất công của Vương quốc."
Đối mặt với sự chất vấn của Quốc vương, Cassidy âm thầm kêu khổ.
Cái gì gọi là không làm gì, vừa nói ra kế hoạch viện trợ vật tư thì đã lập tức được Hội nghị phê chuẩn.
Cho dù là muốn quan hệ xã hội thì cũng phải có thời gian mới được.
……….
Vào ngày 15 tháng 11 năm 99988 theo lịch Thần Thánh, cũng tức là ngày thứ tư sau khi vụ ám sát nổ ra, tin tức cuối cùng cũng được truyền đến Phi Hùng bảo.
Nhìn vào công văn mà Vương quốc gửi tới, phản ứng đầu tiên của Hudson chính là —— không thể nào!
Ám sát trong doanh trại, không phải đang nói đùa đó chứ? Tất cả các đại quý tộc đều rất trân quý mạng sống của mình, ngay cả hộ vệ bên người cũng đều là thân tín, người ngoài vốn chẳng thể nào tới gần được.
Nhưng mà sau khi nhìn thấy phần giới thiệu về danh tính của hung thủ, Hudson đã chấp nhận thực tế ngay lập tức. Mỗi người đều có sở thích khác nhau, và những sở thích này chính là nhược điểm lớn nhất của quý tộc.
Sát thủ ngụy trang thành nô lệ và người hầu, chuyện này rõ ràng không thể nào hoàn thành trong một sớm một chiều được, có lẽ trong đó có người đã ẩn nấp mấy đời, nếu không căn bản không cách nào tới gần bọn họ.
Thay vì nói là ẩn núp, Hudson càng muốn tin là những người này bị người ta dùng tà pháp khống chế. Sau khi phải chịu hết khuất nhục tra tấn, chỉ vì một vụ ám sát, đại giới bỏ ra dường như hơi lớn một chút.
Đôi khi có một vài cá nhân bị cừu hận che mờ mắt thì có thể làm ra chuyện này. Nhưng một đám sát thủ đều làm như vậy, rõ ràng là không thực tế.
Bỗng nhiên, Hudson nhớ lại trước cuộc đấu giá đi ngược lại logic kinh doanh được diễn ra trước cuộc chiến. Hai thiếu nữ Tinh Linh xinh đẹp bị con buôn nô lệ mang tới tỉnh Đông Nam bán đấu giá.
Những nô lệ khác không thể nhanh chóng tiếp cận được các quý tộc, nhưng nô lệ Tinh Linh thì lại là một ngoại lệ.
Khí chất đặc biệt bẩm sinh của những thiếu nữ Tinh Linh chính là thiên địch của cánh đàn ông. Sau khi mua loại bảo bối này về, để yên bất động là chuyện không thể nào.
Sắc đẹp chính là vũ khí tốt nhất, hầu như tất cả quý tộc đều tự hào vì đã chinh phục được các mỹ nữ Tinh Linh. Chỉ cần thi triển một chút thủ đoạn liền rất dễ mê hoặc chủ nhân.
Dù là bị phong cấm tu vi, nhưng một khi đã nhận được tín nhiệm thì vẫn có thể chơi trò ám sát.
Những người có thể làm được như vậy còn có hồ nữ, miêu nữ, Báo Nữ, thỏ nữ...
Nếu như gặp phải người có đam mê đặc thù, đổi sang giới tính nam cũng có thể áp dụng.
Để những người này ra tay thì xác suất ám sát thành công cũng sẽ cao hơn việc phái cao thủ.
Trong số các tướng lĩnh quý tộc tiền tuyến bị ám sát, ngoài Công tước Aarondo bị cao thủ thú nhân tập kích bỏ mạng ra, trong số 7 người còn lại thì có đến 6 người bị chết dưới tay nô lệ, một người bị người hầu đầu độc chết.
Chẳng trách Caesar III lại đích thân hạ lệnh: Cấm tướng lĩnh tiền tuyến mang theo nô lệ dị tộc.
Một vụ ám sát hàng loạt làm cho các tướng lĩnh cấp cao bị thương vong nặng nề hơn cả một cuộc đại chiến với thú nhân.
Nếu như lại diễn ra thêm mấy lần, có lẽ không cần thú nhân tiến công thì quân đội tiền tuyến đã trở thành một mớ hỗn độn rồi.
Hudson không cần nghĩ cũng biết là hiện giờ tiền tuyến Bắc Cương của Vương quốc đang loạn đến mức nào.
Gia chủ đột nhiên chết đi, người ngoài vốn chẳng thể nào chỉ huy được tư quân của gia tộc.
Đặc biệt là những đại quý tộc đã chết lại là chỉ huy của một đội quân cấp tỉnh, không chỉ quân đội nhà mình rơi vào tình trạng hỗn loạn, mà ngay cả hệ thống chỉ huy quân đội cấp tỉnh cũng sẽ xảy ra vấn đề.
Để cấp phó lên thay thì dễ, nhưng muốn làm rõ quyền chỉ huy thì không phải là chuyện có thể hoàn thành trong thời gian ngắn.
Cơ hội đưa tới tận cửa như vậy, nếu như thú nhân không nắm chặt thì cũng chẳng cần phải tiếp tục lăn lộn trên đại lục này nữa.
Phiền phức thì phiền phức, nhưng Hudson tin là Vương quốc vẫn có thể chịu đựng được loại rối loạn nhỏ này.
Cùng lắm chỉ là bỏ ra một vài tuyến phòng thủ mà thôi, các cứ điểm thành lũy dày đặc ở các tỉnh phía Bắc cũng đủ làm cho thú nhân nhức đầu rồi.
Nếu như không nhổ hết những cây đinh dọc đường, cho dù đại quân thú nhân có xé mở phòng tuyến thì cũng không dám một mình xâm nhập vào.
Bởi vì Vương quốc Alpha cũng không phải là Công quốc Mosey, mỗi một nhà đại quý tộc đều rất có trọng lượng.
Một khi tiến sâu rồi rơi vào muôn trùng vây thì sẽ rất khó thoát.
Là một vương quốc có kinh nghiệm chịu đòn phong phú, cho dù thế cục có sụp đổ thì cũng là chậm rãi chuyển biến xấu, mà không phải lập tức xong đời.
So sánh thế cục trong vương quốc, Hudson càng lo lắng tên hắc thủ ở phía sau màn hơn. Công văn chính thức đưa ra đáp án là Đế quốc Thú Nhân, nhưng câu trả lời này rõ ràng không đủ sức thuyết phục.
Đế quốc Thú Nhân gồm Ngũ Đại Hoàng tộc cộng trị, lực lượng đã bị chia ra thành năm phần. Ngoài lúc xâm lấn nhân tộc mới tập hợp lại thành một chỉnh thể ra, vào thời kỳ bình thường, Ngũ Đại Hoàng Đình đều tự làm theo ý mình.
Giữa năm nhà này có rất nhiều mâu thuẫn, mạng lưới tình báo cũng là mạnh ai người nấy xài. Muốn nói bọn chúng lên kế hoạch cho một cuộc hành động lớn như vậy, rõ ràng là đã quá coi trọng bọn chúng rồi.