Người dịch: Whistle
Đáng tiếc là trong những năm này, tập đoàn quý tộc ngày càng lớn mạnh, không ngừng đoạt mối làm ăn với bọn họ.
Đáng lẽ những tên dị đoan này vốn nên do bọn họ ra tay trấn áp, nhưng lại bị các quý tộc xử lý trước, căn bản không cho bọn họ cơ hội biểu diễn.
Vì vậy mà trong suy nghĩ của rất nhiều bình dân, Giáo hội cũng chỉ còn lại Giáo đường, chỗ cho bọn hắn cầu nguyện và là nơi để Mục sư kiếm tiền.
Hiện giờ ngay cả các Ma pháp sư luôn bị Giáo hội đàn áp cũng đã bước ra ngoài sáng, dưới sự duy trì của các quý tộc của các quốc gia, đám người này đã thành lập ra Hiệp hội pháp sư.
Không riêng gì Ma pháp sư, còn rất nhiều chức nghiệp ít chú ý vốn chỉ có thể ở dưới mặt đất cũng dần dần bước vào trong tầm mắt của người đời.
Ví dụ như những người truy cầu chân lý như Vu sư, Ảo thuật sư, thường xuyên tuyên dương những lý thuyết bổ báng thần thánh như: Thần Linh chỉ là một giống loài mạnh mẽ, không phải là không gì không làm được.
Bây giờ, đa số những kẻ như vậy đều đang ẩn thân trong Hiệp hội pháp sư. Trụ sở của Hiệp hội pháp sư ở khắp nơi trên đại lục đã sắp trở thành đại bản doanh của những kẻ báng bổ thần thánh này.
Không có cách nào, ai bảo nghiên cứu ma pháp cũng phải truy cầu chân lý chứ? Muốn trở thành một vị Ma pháp sư vĩ đại, điều kiện tiên quyết là vượt qua nỗi e ngại Thần linh.
Những người cùng chí hướng luôn dễ kết bạn với nhau. Trong Hiệp hội pháp sư có những kẻ độc thần trà trộn vào cũng không kỳ quái.
Về phần những đại quý tộc ở phía sau màn thúc đẩy mọi chuyện, xuất phát từ suy nghĩ muốn gây thêm phiền phức cho Giáo Đình, cho nên bọn họ liền buông xuôi bỏ mặc chuyện này.
Về phần tín ngưỡng với Thần linh, Một thành thuế chính là tiêu chuẩn của bài kiểm tra. Rất rõ ràng, mọi người vẫn yêu thích kim tệ hơn là tín ngưỡng Thần linh.
Chỉ có dân tự do trong thành phố như thương nhân, thợ thủ công, thủ công nghiệp giả mới có thể nộp đủ thuế.
“Chân tướng của sự thật không trọng yếu, vấn đề hiện tại là Giáo Đình đã vượt giới, chúng ta nhất định phải cảnh cáo bọn hắn một cái .”
“Để Bá tước Pierce buông tay làm đi, chuyện về Huyết Nguyệt Kèn Lệnh không nên kéo quá dài. Bất kể là ai, chỉ cần xuất hiện ở trong hàng ngũ phản quân đều có thể giết chết bất luận tội.”
“Về phía Giáo Đình, cho dù là có chọc thủng trời thì cũng còn có vương quốc vá cho.”
“Chuyện đã đến nước này rồi, muốn không đắc tội Giáo Đình cũng khó khăn. Như vậy liền dứt khoát thuận phong, trước tiên hãy cắt bớt 80% thuế giao cho Giáo Đình đi.”
“Mượn cớ là để cho Tổng giám mục Tyrone trùng kiến Giáo đường ở tỉnh Đông Nam, cũng có thể dùng để cứu tế nạn dân......” Caesar III bá khí nói.
Nhìn ra được, ông ta là một vị lãnh đạo giỏi, gặp chuyện liền có khả năng giải quyết.
Có lẽ là bởi vì tinh thần đảm đương này nên ông ta mới có thể được mọi người tin tưởng. Để cho vương quốc Alpha vẫn còn có thể duy trì được thế cân bằng.
So sánh với phần đảm đương này, thuế phú của Giáo hội chỉ là một chuyện nhỏ.
Dù sao, bằng mặt không bằng lòng nhiều năm như vậy, khoản thuế giao lên cho Giáo Đình vốn đã càng ngày càng ít.
Thời kỳ đỉnh phong, hàng năm vương quốc Alpha đều sẽ cống hiến cho Giáo Đình Một thành thuế, thục tội quyển, tín đồ quyên tặng...... Cao tới hơn 1000 vạn kim tệ, vượt qua thu nhập tài chính của cả vương quốc.
Phát triển đến bây giờ, con số này đã bị chém đứt hai số 0. Còn lại mười mấy vạn kim tệ, chỉ là biểu trưng cho ngoại giới thấy là vương quốc Alpha vẫn luôn thần phục với Giáo Đình.
Chủ yếu là sợ cho Giáo Đình đến đường cùng thì bọn họ sẽ làm ra những chuyện cá chết lưới rách. Dù sao cũng là một tổ chức cổ xưa được truyền thừa trên vạn năm, nội tình thâm hậu hơn bất kỳ một vương quốc nào.
......
Hudson đương nhiên là không biết chuyện cao tầng đang đánh cờ ở vương đô. Hắn chỉ là một tên ma mới tiểu quý tộc, cấp độ của vòng tròn mà hắn tiếp xúc được thật sự là quá thấp.
Không chút khách khí mà nói, đại đa số trung tiểu quý tộc đều không biết Giáo hội trong quốc nội đã bị đại quý tộc khống chế, thực chất là Giáo Đình và vương quốc đã mỗi người một ngả.
Cho dù là may mắn phát hiện ra được một chút thì lý trí cũng sẽ nói cho bọn hắn biết là phải quên đi. Trong thế giới của quý tộc không có đen trắng, lúc cần hồ đồ thời thì định phải hồ đồ.
Mặc kệ là chuyện liên quan đến quý tộc hay Giáo Đình đều phải coi như không biết.
Không đến lúc trở mặt, đâm thủng chuyện này thì sẽ chẳng tốt cho ai cả.
Vừa rồi Hudson vẫn còn rất hăng hái, bây giờ thì lại rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan. Bá tước Pierce vừa thúc giục tăng tốc độ hành quân, lệnh cũng đã đưa đến tay hắn.
Nếu như chỉ là chuyện này thì rõ ràng vẫn không đủ làm cho hắn phải do dự. Dù sao cũng không phải lần đầu tiên cự tuyệt, Hudson đã sớm quen với việc không chịu nể mặt rồi.
Mấu chốt của vấn đề nằm ở chỗ điều kiện mà người ta đưa ra. Nếu như có thể đến nơi trong vòng hai ngày, hơn nữa tố cáo quý tộc của quân đoàn số 5 chạy đi ăn cướp, Bá tước Pierce không chỉ giúp hắn tranh thủ tước vị Nam tước, ngay cả đất phong cũng có quyền được chọn ưu tiên.
Lợi ích rất lớn, chỉ là hậu hoạn cũng vô tận. Nếu như hắn tiếp nhận cái cành ô liu này thì cũng tương đương với việc phản bội trận doanh của tiểu quý tộc, đi làm việc dưới trướng của Bá tước Pierce.
Ở bất kỳ thế giới này, phản đồ đều là kẻ bị ghét nhất. Hudson dám khẳng định, chỉ cần mình bước ra một bước này, vậy thì hắn liền không thể tiếp tục lăn lộn trong giới quý tộc này nữa, ngay cả danh dự của gia tộc Koslow cũng sẽ bị tổn hại.
Nhưng kết quả của việc cự tuyệt sự lôi kéo của một vị bá tước tay nắm thực quyền cũng là vô cùng nghiêm trọng.