Người dịch: Whistle
Có lẽ là bị ép bởi cam kết trước đó cùng với thể diện của quý tộc, ở bên ngoài sáng thì Bá tước Pierce sẽ không ghim hắn, nhưng trong bóng tối thì lại rất khó nói.
Không nói những chuyện khác, chỉ riêng quân công mà Hudson báo lên thì nhất định sẽ bị điều tra kỹ lưỡng. Ý nghĩa của chiến lược bảo vệ lương thảo khả năng cao là sẽ bị bỏ qua, chỉ tính là đơn thuần giết được.
Cho dù có thể lấy được đất phong, cùng lắm cũng chỉ là một cái Lĩnh Kỵ sĩ. Không phải là rác rưởi nhất, mà là đứng đầu phỏng tay nhất.
“Chú Shiroudi, hảo ý của Bá tước, Hudson tâm lĩnh.”
“Mời chú chuyển cáo cho Bá tước các hạ, cháu sẽ cố gắng hết sức để tăng tốc độ hành quân, nhưng hiện giờ nhân thủ đã giảm bớt, lại có thêm rất nhiều thương binh, sợ là một ngày không thể đi ba mươi dặm.”
“Về chuyện tố cáo quý tộc của quân đoàn số 5, vô cùng xin lỗi, chuyện này không phù hợp tinh thần Kỵ sĩ......”
Do dự mãi, Hudson cuối cùng vẫn nhịn đau cự tuyệt.
Con người là phải nhìn về phía trước. Không có quân công thì còn có thể tiếp tục lập công; Không có lãnh địa thì sau này vẫn còn có cơ hội; Nhưng nếu như đánh mất danh tiếng, vậy thì sẽ mất đi vĩnh viễn.
Nếu hắn có thể một bước lên trời, lấy được đất phong của toàn bộ hai quận, trở thành chư hầu một phương, danh tiếng xấu thì xấu đi.
Nhưng chỉ vỏn vẻn là một vị Nam tước, chủ nhân của một thị trấn, thì vẫn còn đang nằm trong tầng dưới chót của giới quý tộc, không đáng giá để Hudson bán đứng liêm sỉ của mình.
Dù sao những chuyện như phản bội này chỉ có hai trường hợp, không lần và vô số lần. Bán đứng đồng bạn một lần thì sẽ vĩnh viễn mất đi sự tín nhiệm.
Cho dù hắn có khăng khăng một mực đi theo Bá tước Pierce lăn lộn thì cũng không thể thực sự được tiếp nhận. Khả năng cao là sau khi phát huy hết công dụng của thiên kim mãi cốt liền sẽ tìm một cơ hội để cho hắn đi làm bia đỡ đạn.
Trong lịch sử cũng đã từng xuất hiện vô số những chuyện tương tự như vậy. Một khi phản đồ đánh mất giá trị của bản thân thì có rất ít người có được kết cục yên lành.
“Hudson, cháu phải nghĩ cho kỹ. Không mỗi ngày nào cũng có cơ hội như vậy......” Kỵ sĩ Shiroudi nghĩ một đằng nói một nẻo.
Nhìn ra được, ông ta cũng không hi vọng Hudson tiếp nhận lời mời chào của Bá tước Pierce, nhưng vì bị giới hạn thân phận nên mới mở miệng thuyết phục.
Nguyên nhân cụ thể thì Hudson cũng lười truy đến cùng. Nhân tính là thứ không bao giờ chịu được thử thách. Ngoại trừ phụ mẫu ra, chắc là không có mấy người sẽ hy vọng hắn có sống tốt hơn họ.
Phần quân công vốn đã đủ làm cho người ghen tỵ rồi, nếu như lại bán đứng đồng bọn, nhảy lên trở thành nam tước có đất phong, vậy thì không chỉ là ghen ghét đơn giản như vậy.
“Chú Shiroudi, thay cháu cảm ơn hảo ý của Bá tước Pierce, nhưng Hudson thật sự không chịu nổi phần đại lễ này!”
Sau khi đưa tiễn Kỵ sĩ Shiroudi, Hudson âm thầm thở dài một hơi. May mắn là Bá tước Pierce phái ra một vị thuyết khách không hợp cách này, nếu không thì chưa chắc hắn có thể chịu nổi sự dụ hoặc này.
Nếu như đổi thành một Kỵ sĩ bản địa khác, khả năng cao là sẽ nhận lấy miếng bánh có nhân này, mặc dù biết rõ miếng bánh này sẽ rất phỏng tay.
Chung quy vẫn là cạnh tranh quá kịch liệt. Loại ma mới Kỵ sĩ giống như Hudson, hàng năm trên toàn bộ đại lục đều sẽ sinh ra không biết bao nhiêu vạn, nhưng người cuối cùng có thể lấy được đất phong thì lại là mười không còn một.
Đại đa số Kỵ sĩ đều chết trên đường chinh chiến, chỉ có rất ít người may mắn có thể trổ hết tài năng.
So ra mà nói, Hudson vẫn may mắn, trước khi ra khỏi nhà xông xáo liền tranh thủ được một cơ hội mang binh lên chiến trường.
Cho dù nông nô binh có phế vật như thế nào thì cũng tốt hơn việc dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng nhiều. Không có nông nô binh của gia tộc thì sẽ không có vị trí hiện giờ của Hudson.
Nhìn giống như một đường đều là bị động thượng vị, không phải hắn chủ động làm vậy. Nhưng nếu như Hudson không muốn thì làm gì có chuyện bị ép buộc được?
Nếu như dùng thân phận Kỵ sĩ lang thang gia nhập vào cuộc chiến này, vậy thì hắn chính là những tấm bia đỡ đạn chuyên xông lên tuyến đầu.
Theo như Hudson được biết, Tầng lớp thấp nhất của Crimson Kỵ sĩ đoàn dưới trướng của Bá tước Pierce đều là kỵ sĩ. Nhưng cũng phải trổ hết tài năng, trải qua 8 - 10 cuộc chiến tranh thì mới có khả năng được tuyển chọn.
Đó là bộ đội tinh nhuệ, nếu như là bộ đội bình thường thì xác suất trở nên nổi bật sẽ còn thấp hơn. Xác suất để nhận được đất phong thì càng thấp.
Đại đa số Kỵ sĩ cũng chỉ có mỗi cái danh xưng chứ không có đất phong. Nếu như đi theo một vị lão đại hào phóng, không chừng có thể thu được một cái trang viên làm thực ấp.
Đại đa số Kỵ sĩ bình thường đều chỉ nhận được ít ỏi bổng lộc. Muốn được càng nhiều thì cũng chỉ có thể lên trên chiến trường đi cướp.
Nếu như không phải vì nghèo thì Kỵ sĩ Shiroudi cũng sẽ không dễ dàng bị Hudson mua chuộc như vậy.
Đại đội ốc sên lại tiếp tục lên đường, nhưng Hudson lại cảm nhận được nông nô binh đang thuế biến.
Liên tục thắng lợi hai lần, cuối cùng hắn cũng đã có thể nhìn thấy được hình bóng của lão binh trên người bọn họ.
Tiếc là hắn chỉ có quyền chỉ huy tạm thời với đội quân này, sau khi cuộc chiến kết thúc thì sẽ là ai về nhà nấy. Cho dù có huấn luyện tốt đến đâu thì cũng là đang thay người khác làm áo cưới.
Bị tập kích một lần, Hudson cũng bắt đầu cẩn thận hơn, thám tử đều được thả ra cách mỗi năm dặm.
Lúc rảnh rỗi, Hudson liền bắt đầu nghiên cứu bàn tay vàng của mình —— La bàn thần bí.
Ngọn lửa linh hồn của năm con Bạch Ngân khô lâu giống như 5 túi máu đã bồi bổ cho la bàn một trận, Hudson cũng thu hoạch được không ít.