Người dịch: Whistle
Phi Hùng bảo, từ khi quân viễn chinh rút lui, nơi này liền phải hứng chịu những đòn công kích mãnh liệt nhất của Hùng Nhân hoàng đình.
Tên nỏ, máy ném đá, Ma Tinh pháo, Ma pháp đạn bay đầy trời, tất cả hỏa lực đều hướng về phía tường thành của quân phòng thủ.
Có thể thấy rằng Hùng Nhân Hoàng đang trút tất cả những sự bực tức mà ông ta phải chịu trước đó lên tòa lâu đài này.
Ngay từ lúc đầu thì kiểu tấn công dồn dập, không tiếc công sức này đã gây ra áp lực tâm lý rất lớn cho quân thủ thành.
Ma Tinh pháo vang không ngừng vang vọng trên tường thành, sàng nỏ và máy ném đá cũng đang không ngừng bắn xuống bên dưới, nhưng dù sao thì Phi Hùng bảo cũng là một tòa pháo đài.
So với toàn bộ Hùng Nhân hoàng đình, dù quân Mosey đã bật max hỏa lực trên chiến trường, nhưng vẫn ở vào thế hạ phong.
Trước khi chiến tranh bùng nổ, không ai có thể ngờ là Hoàng Đình thú nhân lại bỏ ra một cái giá đắt như vậy chỉ để xông vào một pháo đài quân sự?
Cho dù có muốn công kích ác liệt như vậy thì cũng nên đi chào hỏi tuyến phòng thủ chủ chốt là thành Terence, mà không phải là nơi có địa vị chiến lược kém hơn một bậc như Phi Hùng bảo.
Phải chịu những áp lực vốn không nên thừa nhận, Phi Hùng bảo cổ kính chỉ có thể thút thít trong chiến hỏa.
Đối mặt với thế công phô thiên cái địa của đại quân Thú nhân, nếu như không phải vì bị mắc kẹt trong một pháo đài biệt lập không có lối thoát, sợ rằng quân phòng thủ đã sớm gục ngã rồi.
Nhưng bây giờ đây chỉ là món khai vị, trận đại chiến đẫm máu thực sự là lúc tòa pháo đài này bị phá vỡ.
"Ầm ầm, ầm ầm..."
Một tiếng nổ lớn liên tục phát ra, sau mỗi tiếng nổ, một mảnh tường thành sẽ bị sụp đổ.
"Chuyện gì đang xảy ra, tại sao đến giờ vẫn chưa phá hủy được tường thành của địch nhân nữa?"
Hùng Nhân Hoàng nhìn xem cuộc chiến rồi hỏi với vẻ mặt tràn đầy nghi ngờ.
"Bệ hạ, tường thành của địch nhân rất dày. Cho dù người bên dưới đã chôn Ma pháp đạn chuyên dùng để phá thành xuống sâu bên dưới tường thành, nhưng cũng không thể lập tức xé rách nó!"
Có lẽ là vì nhìn thấy sắc mặt khó coi của Hùng Nhân Hoàng, gã sĩ quan trung niên liền vội vàng bổ sung: "Nhưng cho dù tường thành của địch nhân có dày hơn nữa cũng không ngăn được binh sĩ thú nhân anh dũng.”
“Những mảnh tường thành bị sụp đổ chính là thang mây tự nhiên, các binh sĩ có thể đi dọc theo phế tích xông lên tường thành của địch nhân...."
Trong khi nói chuyện, đã có binh sĩ thú nhân dọc theo tường thành đổ sụp lao lên phía trước.
Đáng tiếc là con đường bị nổ tung này không hề bằng phẳng, đi lại bình thường còn khó chứ đừng nói đến việc xung phong.
Bất kỳ sự chậm trễ nào trên chiến trường đều sẽ phải trả giá bằng mạng sống. Chỉ cần những binh sĩ thú nhân đang xung phong mà đột nhiên di chuyển chậm lại một tí xíu liền sẽ biến thành bia ngắm của cung thủ.
Nhưng sự hy sinh này không hề uổng phí, một số lượng lớn thi thể của binh sĩ thú nhân đang dần dần lấp đầy phế tích, dùng mạng sống của thú nhân để xây thành một con đường.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Hùng Nhân Hoàng liền mừng rỡ trong lòng, ông ta vội vàng hạ lệnh: "Phái bộ binh hạng nặng Hùng Nhân tộc lên xé rách cái xác rùa đen này của địch nhân ra cho ta!"
Binh sĩ Người Gấu xuất hiện lập tức thu hút sự chú ý của các tướng lĩnh thủ thành.
Raquel lập tức hạ lệnh mà không chút chần chờ: "Mau đổ dầu hỏa xuống, đợi địch nhân tiến lên liền lập tức châm lửa!"
Từ một gã công tử bột con ông cháu cha biến thành một tên đại tướng thủ thành, Raquel cũng là có khổ khó nói.
Y vốn dĩ đã hạ quyết là sẽ đi theo quân viễn chinh hành động, ôm chặt lấy bắp đùi của Hudson để ké chiến công.
Tiếc là kế hoạch không theo kịp biến hóa, không biết ông già nhà y bị chạm sợi dây thần kinh nào, vậy mà cho rằng việc đi theo quân viễn chinh giải vây cho Dapest là quá nguy hiểm, nên liền để cho quý tử ở lại phòng thủ Phi Hùng bảo.
Raquel không biết chuyến đi này của quân viễn chinh nguy hiểm đến mức nào, dù sao thì y cũng đã cảm nhận được sự nguy hiểm khi đóng quân ở Phi Hùng bảo này rồi.
Trong cuộc công thành chiến vừa rồi, ít nhất đã có mấy ngàn quân Thú nhân bỏ mạng. Thương vong lớn như vậy thì cũng nên dừng lại một chút.
Nhưng mà vị thống soái toàn quân Hùng Nhân Hoàng kia rõ ràng là có chút cấp tiến, không thèm quan tâm đến thương vong của binh sĩ.
Đối với quân thủ thành mà nói, việc phải đối mặt với loại địch nhân không thèm để ý đến thương vong của bản thân cũng phải cưỡng ép đánh hạ Phi Hùng bảo này không phải là một chuyện tốt.
Trong thâm tâm của Raquel đang không khỏi hỏi thăm phụ thân mình, thật sự là quá hố nhi tử.
Kinh nghiệm chính xác trong quá khứ không có nghĩa là có thể áp dụng vĩnh viễn.
Ra khỏi thành đối đầu trực diện với đại quân Thú nhân đúng là có nguy hiểm, nhưng ở trong Phi Hùng bảo, nơi tượng trưng cho sự sỉ nhục của Hoàng đình thú Nhân cũng chưa chắc sẽ an toàn đến đâu.
Nghịch cảnh là cách tốt nhất để làm cho con người trưởng thành, ít nhiều gì cũng đã đi theo Hudson lăn lộn trong một khoảng thời gian, Raquel cũng học được không ít tri thức.
Sự chỉ huy trước mắt chính là những diễn luyện bố trí đã được tập trận từ trước để nghênh đón đại quân Thú nhân tiến công.
Mặc dù có chút máy móc, nhưng trong tay Raquel lại có nhiều quân dự bị. Chỗ nào xảy ra vấn đề liền phái binh tiếp viện tới chỗ đó.
Liên tục chiến đấu trong vài ngày, Phi Hùng bảo phòng thủ giọt nước không lọt, đại quân Thú nhân không tìm được cơ hội nào.
Ngọn lửa cháy hừng hực không chỉ ngăn cản bước tiến công của đại quân Thú nhân, mà còn lấy đi mạng sống của mười mấy tên bộ binh hạng nặng Người Gấu lao lên trước.
Có lẽ là vì thất bại trong việc công thành trước mắt đã rèn luyện năng lực chịu đựng của Hùng Nhân Hoàng, cho nên dù có thất bại thêm một lần thì cũng chẳng thể làm cho ông ta thay đổi sắc mặt.