Người dịch: Whistle
"Bệ hạ, chúng ta đã lãng phí quá nhiều thời gian vào tại Phi Hùng bảo rồi. Nếu cứ tiếp tục trì hoãn, sợ là sẽ làm ảnh hưởng đến kế hoạch tiếp theo.”
“Nhỡ đâu vì chuyện này mà làm cho tiền tuyến xảy ra biến cố thì không tốt bàn giao với đồng minh.”
“Hay là ngài phái một đội quân đuổi theo quân viễn chinh trước, vừa có thể ngăn chặn đường lui của bọn chúng, lại vừa có thể hoàn thành ước định với đồng minh."
Một tên Linh mục thú nhân lớn tuổi tiến lên nhắc nhở.
Linh mục là quần thể đặc biệt nhất của Đế quốc Thú Nhân, bọn họ không chỉ đảm nhiệm trách nhiệm tế tự Thần Linh, mà còn đóng vai trò của trí giả.
Đối mặt với Hùng Nhân Hoàng có chút cấp tiến, những người khác không dám thuyết phục, nhưng vị Linh mục lớn tuổi đức cao vọng trọng này lại không sợ.
Sau khi do dự một lúc, Hùng Nhân Hoàng liền nhẹ nhàng gật đầu rồi nói: "Bruno, ngươi đã từng chạm trán với quân viễn chinh rồi, cũng là người hiểu rõ bọn chúng nhất. Nhiệm vụ lần này liền giao cho ngươi phụ trách.”
“Thành lập một đại quân mới với quân đoàn thứ ba và quân đoàn thứ bảy làm hạch tâm, lại thêm hai quân đoàn Ngưu Đầu Nhân, hai quân đoàn Báo Nhân, hai quân đoàn Dã Trư Nhân, thêm một nửa quân đoàn Nhân Mã.”
“Chuyện khác thì ta mặc kệ, nhưng ngươi tuyệt đối không thể để cho quân viễn chinh của Vương quốc Alpha trốn thoát."
Là kẻ thất bại trong cuộc đại chiến lần trước, dựa theo tình huống bình thường, cho dù Bruno không bị truy cứu trách nhiệm thì cũng sẽ bị tuyết tàng không dùng tới. Nhưng trong quân đội, ngoại trừ thành tích, lòng trung thành cũng rất quan trọng.
Mặc dù Bruno bị tổn thất rất lớn trong cuộc chiến lần trước, thế nhưng gã cũng đã gián tiếp giải cứu Hùng Nhân hoàng đình, đã chứng minh được lòng trung thành của mình.
Từ trước đến giờ, Hùng Nhân Hoàng đều rất khoan dung với những thuộc hạ trung thành. Nể tình thất bại lần trước là có nguyên nhân, ông ta quyết định lại cho Bruno thêm một cơ hội.
Nhìn vào cách triển khai quân đội liền biết là quân đoàn mới thành lập này chắc chắn không phải là loại quân đoàn rác rưởi. Đều là thú nhân, nhưng sức chiến đấu nội bộ lại có sự chênh lệch vô cùng lớn.
Trong đại quân mới thành lập này không chỉ có hai quân đoàn chủ lực Người Gấu, những quân đoàn còn lại cũng đều là các chủng tộc có lực chiến mạnh mẽ, yếu nhất cũng có thể được xếp vào hàng ngũ trung thượng của Đế quốc Thú Nhân.
Có lẽ sức chiến đấu sẽ kém hơn quân đoàn chủ lực, nhưng cũng sẽ mạnh hơn đại đa số quân đoàn pháo hôi. Chỉ cần không gặp được quân đoàn tinh nhuệ của nhân tộc trên chiến trường thì cũng là đội quân có thể đại sát tứ phương.
Hùng Nhân Hoàng cũng là bất đắc dĩ khi phải bỏ ra tư bản hùng nhậu như vậy. Sỉ nhục chỉ có thể dùng máu tươi để rửa sạch, không giải quyết được quân viễn chinh thì vết bẩn trên người ông ta vẫn sẽ tiếp tục tồn tại.
"Xin bệ hạ yên tâm! Lần này thần nhất định sẽ làm cho quân viễn chinh biết là tôn nghiêm của Hùng Nhân hoàng đình chúng ta là thứ không thể khinh nhờn! Để cho vị Bá tước Hudson kia chết trong sự hối hận tột cùng!"
Bruno vô cùng tự tin nói.
Cuộc chiến lần trước gã thua không phục, bây giờ có được tư bản hùng hậu như vậy thì lại càng không cần phải sợ.
Còn về phần quân viễn chinh có thanh danh vang dội trong Đế quốc Thú Nhân, đó vốn là do bọn chúng tuyên truyền mà thành, không thể coi là thật.
Nếu như không phải đang trong tình huống không thích hợp, Bruno đều cao hứng đến bật cười rồi. Mang theo đại quân này đi chặn đường lui của quân viễn chinh chẳng phải là công lao đưa tới cửa sao?
Điều duy nhất mà gã cần lo lắng chính là địch nhân chạy trốn.
Nhưng mà đây cũng không phải là vấn đề, chỉ cần quân viễn chinh không chạy đến hướng mà gã ta đang phụ trách là có thể vứt hết trách nhiệm cho quân đồng minh.
Tiêu diệt không được địch nhân, nhưng đánh bại địch nhân cũng được. Chỉ cần phá vỡ thần thoại bất bại của quân viễn chinh, gã sẽ trở thành anh hùng của Hùng Nhân Tộc.
Đương nhiên, trong thâm tâm của Bruno vẫn khát vọng mình có thể quét sạch hoàn toàn quân viễn chinh do Hudson chỉ huy chỉ với một đòn duy nhất, để khẳng định vị thế danh tướng của bản thân trong Đế quốc Thú Nhân.
Nhìn thấy thuộc hạ vô cùng tự tin, Hùng Nhân Hoàng hài lòng nói: "Có tự tin là tốt rồi!”
“Bruno, đợi khi ngươi lấy được đầu của Hudson, ta sẽ đích thân bày tiệc chúc mừng cho ngươi!"
……….
Pháo đài Allente, sau hai ngày liên tục bị công, quân thủ thành đã mệt bở hơi tai, bị đánh đến thoi thóp, nhưng vẫn còn đang treo lấy hơi thở cuối cùng.
Là một phe tấn công, Quân đoàn Behemoth cũng chẳng dễ chịu. Không thể đánh bại quân phòng thủ ngay lập tức, cuộc chiến này dần trở thành cuộc chiến tiêu hao.
Mặc dù pháo đài rất nhỏ, không đủ sức chứa đựng toàn bộ đại quân, cũng không thể trông cậy vào ưu thế của pháo đài để phòng thủ, nhưng dù sao nó vẫn có tác dụng.
Kỵ binh Behemoth thường dùng chiến thuật đột kích với tốc độ nhanh, nhưng ở đây lại va phải một cây đinh. Dù cho kỵ binh có lợi hại đến đâu thì cũng phải bất lực khi gặp phải tường thành.
Không thể chọc thủng đội quân trung tâm, quân trận dựa vào pháo đài làm hạch tâm vẫn đứng sừng sững ở nơi đó.
Cho dù kỵ binh Behemoth có tiến công từ bất kỳ một hướng nào thì cũng có thể đánh cho quân phòng thủ đến thất linh bát lạc, nhưng mà người ta lại có mười mấy vạn người, trong thời gian ngắn là sẽ giết không hết.
Vì không giết được hết, nên đợi khi kỵ binh Behemoth chuyển đổi hướng tấn công, các sĩ quan quý tộc lập tức nhảy ra tổ chức lại quân đội.
Không phải là không có người có ý định chạy trốn, nhưng cũng chỉ là thiểu số. Bởi vì đội quân này toàn là do nông nô và tư quân của quý tộc tạo thành, đám nông nô chỉ biết nhìn theo động tĩnh của lão gia mình.
Các sĩ quan quý tộc lại không ngốc, bọn họ biết rất rõ là bây giờ chạy trốn sẽ có ý nghĩa như thế nào. Ở lại chống cự thì không nhất định sẽ chết, nhưng một khi chạy trốn thì nhất định là xong đời.