Người dịch: Whistle
Một tiếng ồn ào phát ra, ngay sau đó là những tiếng chỉ trích liên tục vang lên, làm cho đám người đang quan chiến cảm thấy tâm phiền ý loạn.
Chẳng qua cuộc chiến đã được bắt đầu rồi, cho dù bọn họ có nghĩ như thế nào thì hiện giờ cũng chỉ có thể làm theo.
"Mọi người đừng vội, Bá tước Hudson phát động tấn công vào lúc này là chuyện có thể hiểu được.”
“Chắc là mọi người cũng đã biết được tốc độ của kỵ binh Behemoth nhanh đến mức nào rồi. Có lẽ hiện giờ bọn chúng cũng đã nhận được tin tức, trưa mai liền có thể vội vàng trở về.”
“Trừ khi chúng ta có thể kết thúc chiến đấu trong một buổi sáng, nếu không chúng ta không chỉ phải đối mặt với 30 vạn đại quân ở bên ngoài thành, mà còn có một Quân đoàn Behemoth có tính cơ động cao nữa.”
“Bây giờ bắt đầu cuộc chiến mặc dù rất khó khăn, nhưng cũng là lúc có phần thắng cao nhất."
Nhìn thấy tình hình có chút khẩn trương, Bá tước Martins vội vàng mở miệng giải thích.
Mặc kệ suy đoán này có chính xác hay không, bây giờ quân phòng thủ nhất định phải phối hợp hành động với quân viễn chinh. Nếu như gây ra bất kỳ nhiễu loạn nào, tổn thất cuối cùng sẽ do Công quốc Mosey thanh toán.
"Bá tước Martins, trong thành không có đại tướng am hiểu việc chỉ huy tác chiến, trong số chúng ta thì ông là tinh thông quân sự nhất, cuộc chiến này liền giao lại cho ông rồi."
Tể tướng Herceg thận trọng nói.
Bọn họ thật sự là hết cách rồi. Trong lúc Dapest đang bị bao vây, những vị đại tướng có trình độ đều đang ở bên ngoài.
Bá tước Martins đã đảm nhiệm chức vụ Bộ trưởng Bộ Quân vụ trong nhiều năm rồi, là người biết cầm quân nhất trong số những người ở đây.
Ít nhất là lý lịch của Bá tước Martins trông rất đẹp, đã từng chỉ huy đại quân bình định nhiều cuộc nội loạn, còn từng tổ chức quân đội đấm vỡ mồm bộ lạc thú nhân xuôi nam cướp bóc.
So với những người khác, Bá tước Martins có thể được xem như là có kinh nghiệm chỉ huy phong phú.
"Được, cuộc chiến này cứ giao cho ta chỉ hủy!"
Trong thời khắc khẩn cấp, Bá tước Martins đã thể hiện ra trách nhiệm của một vị Bộ trưởng Bộ Quân vụ, ông ta tiếp nhận nhiệm vụ mà không chút do dự.
Sau khi liếc mắt nhìn về phía chiến trường, lại nhìn về phía đám người một cái, ông ta chậm rãi mở miệng nói: "Đêm tối rất khó phân địch ta, đây là khó khăn lớn nhất trong dạ chiến.”
“Làm phiền Tể tướng ra mặt thu thập toàn bộ những đèn ma pháp và các loại bảo thạch có thể phát sáng trong thành lại đây."
Tể tướng Herceg lập tức gật đầu mà không chút do dự, sau đó liền nói với mọi người:
"Quốc nạn lâm đầu, mọi người cũng phải thể hiện một chút, tạm thời lấy những vật trong nhà ra cho quân đội mượn dùng đi.”
“Hames, ngươi về phủ mang tất cả thiết bị chiếu sáng trong phủ Tể tướng tới đây, đặc biệt là ngọn đèn lớn bằng ma pháp trong nhà kho!”
“Furth, ngươi đi triệu tập toàn bộ Ma pháp sư hệ ánh sáng trong thành tới đây, ngay cả Ma pháp học đồ cũng được, chỉ cần có thể thi triển Chiếu Minh thuật thì đều gọi đến đây hết cho cho ta!”
“Bây giờ chúng ta chia nhau ra hành động, mỗi người tự mình phụ trách một khu vực trong thành để thu thập thiết bị chiếu sáng.”
“Bá tước Renato, ngươi phụ trách..."
Yêu cầu hợp lý, mọi người đều rất hợp tác..
Là cổ đông của Công quốc Mosey, không có người nào hy vọng cứu con thuyền lớn sắp chìm này hơn họ.
Dù rằng biết rõ cho mượn vào lúc này thì sẽ rất khó lấy lại được nguyên trạng sau chiến tranh, nhưng tất cả mọi người vẫn lựa chọn rủi ro.
……
Sắc trời ngày càng ảm đạm, hai đội quân đang hỗn chiến với nhau.
Tàn dư cuối cùng của mặt trời lặn phản chiếu xuống mặt đất đỏ như màu máu, toàn bộ thế giới đều đắm chìm trong máu.
Bộ binh hạng nặng đã đột nhập thành công vào trong đội hình của thú nhân, lợi thế về mặt trang bị đã được bộc lộ rất rõ ràng vào thời điểm này.
Bộ binh hạng nặng đầy đủ khôi giáp của nhân tộc đối đầu với binh sĩ thú nhân thân không mảnh giáp, ngay từ lúc đầu thì cuộc chiến này đã không cân bằng rồi.
Quân trận bị xé toạc, binh sĩ thú nhân bị ép cho phải liên tục lùi về phía sau, nhưng hai cánh quân lại tỏ ra nổi bật.
Nhận thức được không ổn, Baratz vội vàng hạ lệnh biến trận. Tiếc là suy nghĩ rất đầy đặn, nhưng hiện thực lại rất tàn khốc.
Nhiều chủng tộc liên hợp tác chiến, có thể bày được quân trận đã là chuyện vô cùng khó khăn rồi. Còn muốn tự do thay đổi trận hình thì quả thực là đang làm khó thú nhân.
Mệnh lệnh "biến trận" không chỉ không thể xoay chuyển thế cục, ngược lại còn làm cho đội hình ở hai bên cánh bị rối loạn theo.
Đặc biệt là ở những nơi mà các chủng tộc khác nhau tham gia chiến đấu cùng nhau, đã gây ra không ít trò hề. Lúc này, rất nhiều binh sĩ thú nhân đã không phân rõ đông nam tây bắc, biến thành những con ruồi không đầu đang chạy tán loạn trên chiến trường.
Nhìn thấy cảnh này, Baratz suýt nữa là tức đến thổ huyết. Thật sự là quá đả kích người, mặc dù y biết là đại quân thú nhân này không có tác dụng gì lớn, nhưng tuyệt đối không ngờ là bọn chúng lại vô dụng đến mức này.
Vũ khí trang bị kém hơn nhân tộc thì không nói, đây là do sức sản xuất quyết định.
Số lượng áo giáp có hạn đều được khoác lên mình của binh sĩ trong Ngũ Đại Hoàng tộc, cho dù là có dư thừa áo giáp thì cũng bị chất đống trong nhà kho phủ bụi chứ không thể nào trang bị cho bọn họ.
Đây là vấn đề nguyên tắc. Một khi các chủng tộc phụ thuộc lớn mạnh, đảo khách thành chủ chỉ là chuyện diễn ra trong vài phút.
Đứng trên lập trường của Hoàng tộc Thú nhân, bọn họ có thể bại trận cho nhân loại, nhưng lại không thể bỏ mặc để các chủng tộc phụ thuộc lớn mạnh.
Bại bởi nhân loại thì chỉ vứt bỏ địa vị bá chủ đại lục mà thôi, còn có thể sống an phận ở một góc; nhưng nếu để cho các chủng tộc phụ thuộc lớn mạnh thì sẽ dao động đến căn cơ sinh tồn của Ngũ Đại Hoàng tộc.
Quanh năm suốt tháng bị bóc lột và nghiền ép, những mâu thuẫn tích lũy giữa Hoàng tộc Thú nhân và các chủng tộc trong nước chưa chắc thấp hơn sự thù hận giữa thú nhân và loài người.
Ở trong mắt của loài người, tất cả thú nhân đều là một thể. Thế nhưng ở trong mắt của thú nhân, chỉ có đồng tộc của mình mới được tính là người một nhà, còn thú nhân của các chủng tộc khác là đối thủ cạnh tranh.