Người dịch: Whistle
Hai vòng quyết đấu đỉnh cao, cộng thêm bị cơn mưa tên trước đó tiễn đi mấy trăm người, quân số của kỵ binh Behemoth đã giảm hơn 1000.
Nhìn thấy cảnh này, Thân vương Butzweig đang ẩn tàng trong đại quân nói thầm một tiếng: "Hỏng rồi!"
Mặc dù y rất muốn lấy đầu của Hudson, nhưng cuối cùng lý trí đã chiếm thế thượng phong. Sau khi trải qua hai vòng giao chiến, Butzweig cũng không quay đầu thú lại, mà trực tiếp hạ lệnh với các binh sĩ: "Theo ta rút lui!"
Trong lúc nói chuyện, y không thèm quay đầu lại, mà mang theo quân đội bắt đầu chạy trốn. Đợi Hudson quay đầu ngựa lại thì khoảng cách của song phương đã bị kéo ra vài trăm mét.
Nhìn thấy kỵ binh Behemoth bỏ chạy thục mạng, Hudson chỉ cảm thấy có mấy phần không chân thực. Lần này hắn không hề bật hack, từ đầu đến cuối Belersden đại gia đều nằm trên vai hắn ngủ ngon lành.
"Đuổi theo!"
Hudson lập tức hạ lệnh.
Kỵ binh Behemoth vừa rút lui, thắng bại của cuộc chiến cũng coi như đã được xác định. Mấy khi có được cơ hội đánh rắn dập đầu, đương nhiên là không thể bỏ qua.
Chém chết một tên tính một cái, đối với chủng tục có nhân khẩu thưa thớt như Behemoth, giết chóc chính là chiến lược tốt nhất.
Trên một vùng đồng bằng rộng đang xảy ra một cảnh tượng truy đuổi như trong phim hành động. Theo lý mà nói, bây giờ có đuổi theo kỵ binh Behemoth thì cũng đã vô dụng.
Nhưng mà nơi này lại không phải là đại thảo nguyên, trục đường chính cũng chỉ rộng chừng mấy mét, không chứa được quá nhiều kỵ binh, những kỵ binh Behemoth đang bỏ chạy thục mạng cũng khó thể tránh khỏi muốn giẫm đạp đồng ruộng ở hai bên đường.
Tuy nhiên, trong đồng ruộng ở hai bên đường vẫn còn sót lại một vài cái hố. Thỉnh thoảng lại xuất hiện ở móng trước của thú nhân, muốn tránh cũng không tránh kịp.
Ý nghĩa thực sự của trận truy kích chính là đánh giết những kẻ xui xẻo này. Đương nhiên, cũng không loại trừ việc có sĩ quan Behemoth gặp không may, mang theo quân đội đâm thẳng một "ngõ cụt" nào đó.
Vùng đông bằng không có nghĩa là toàn bộ đất đai đều bằng phẳng, cũng không có nghĩa là toàn bộ con đường đều sẽ kéo dài tới phía chân trời, không có bất kỳ chướng ngại vật nào.
Thỉnh thoảng xuất hiện một vài đống đất nhỏ, một con đường nhỏ hẹp, hoặc là xuất hiện một hẻm núi, dòng sông, hết thảy cũng đều có khả năng phát sinh.
Nhìn thấy Người Ưng đang bay vòng vòng trên bầu trời phương xa, Hudson thầm mắng một tiếng "Xui xẻo!"
Có những kẻ này ở trên trời chỉ đường thì sẽ không thể nào trông cậy vào việc địch nhân dẫn quân vào trong "ngõ cụt" nữa.
Một cơ hội để quét sạch Quân đoàn kỵ binh Behemoth đã vừa vuột khỏi tay, nhưng mà hắn vẫn phải tiếp tục truy sát.
Ba mươi dặm, năm mươi dặm, một trăm dặm... Một đường phi nước đại tới đường biên giới của Công quốc Mosey.
"Dừng truy kích!"
Hudson vung tay lên quát.
Không thể tiếp tục đuổi tiếp nữa, dù là chiến mã có huyết mạch Ma thú thì sức chịu đựng vẫn có hạn.
Trong cuộc truy kích trước đó đã có không ít chiến mã bị mệt chết rồi. Hiện giờ ngay cả con chiến mã của Hudson cũng đang mệt mỏi thở hồng hộc, nếu cứ đuổi tiếp, không chừng sẽ mệt chết ngựa.
Trả một giá lớn như vậy, nhưng thành quả thu hoạch được cũng không ít. Quân đoàn kỵ binh Behemoth hốt hoảng bỏ chạy cũng đã bị trọng thương.
Có lẽ chỉ cần có một nửa quân số có thể trốn vào Công quốc Orton đã xem như là may mắn rồi. Số còn lại hoặc bị tách ra trong cuộc truy kích trước đó, hoặc là đã đi gặp thần thú rồi.
"Một đám tàn binh bại tướng mà thôi, có lẽ Công quốc Orton liền có giải quyết được rồi?"
Hudson có chút không chắc chắn nói thầm.
Không phải là hắn muốn hố Công quốc Orton, thật sự là địch nhân một lòng một dạ muốn chạy về phía này, hắn muốn cản cũng cản không được.
Nếu như kỵ binh Behemoth chất phác một chút, chạy đi tụ họp với viện binh, Hudson dám cam đoan: Cho dù không thể tiêu diệt toàn bộ bọn chúng thì cũng có thể đánh cho bọn chúng tàn phế.
Chạy tới những quốc gia khác thì kết cục cũng sẽ không khác nhau là mấy. Chỉ cần quân đội của nước láng giềng ngăn cản một chút thì lũ Behemoth này đã tiêu rồi.
Nhưng chỉ có Công quốc Orton là một ngoại lệ. Trong trận chiến lúc trước, Công quốc Orton đã bị đại quân viễn chinh của thú nhân đánh cho trọng thương, hiện giờ vẫn đang ở trong tình trạng không phòng bị.
Có thể giữ vững được một mảnh khu vực cốt lõi ở vương đô cũng đã cố gắng hết sức rồi. Phòng ngự biên giới, nghĩ thôi thì được!
Sau khi ở tại chỗ nghỉ ngơi dưỡng sức hai ngày, Hudson mới hạ lệnh cho đại quân trở về. Nghỉ ngơi lâu như vậy là vì để cho các binh sĩ thư giãn một chút sau khoảng thời gian căng thẳng, cũng là vì lo lắng kỵ binh Behemoth sẽ quay lại.
Sự thật chứng minh là Hudson nghĩ quá nhiều rồi. Quân đoàn kỵ binh Behemoth trốn vào Công quốc Orton chỉ nghỉ ngơi một đêm liền tiếp tục bắt đầu chạy trốn rồi.
Xét theo tuyến đường hành quân thì hoặc là bọn chúng định nghỉ ngơi trong Công quốc Orton, hoặc là chuẩn bị tiến vào Vương quốc Warhammer.
Dù là loại tình huống nào thì có vẻ như Hudson đã hố đồng minh của mình. Nhưng loại chuyện này cứ để lại cho Người Mosey giải quyết đi, dù sao hắn cũng đánh thắng trận rồi.
Mặc dù tổn thất mấy ngàn kỵ binh, chơi phế hơn vạn con chiến mã, nhưng ở trước mặt chiến tích trọng thương quân đoàn kỵ binh Behemoth, hết thảy đều không đáng được nhắc tới.
Thoạt nhìn số lượng quân địch bị tiêu diệt có vẻ như không nhiêu, nhưng nếu thay một cách nói thì tình huống sẽ khác: Tiêu diệt 1,5% tổng nhân khẩu của tộc Behemoth, hơn nữa tất cả đều là thanh niên trai tráng.
Định tính chiến tranh Hudson đã nghĩ đến rồi, một trận đại thắng có “ý nghĩa chiến lược” vĩ đại. Lấy ra chém gió cũng đủ rồi.
So với lúc đến nhanh như gió, lúc về lại từ kỵ binh biến thành bộ binh, khi đi tốc độ 50 dặm, khi về chậm rãi ung dung.
Không còn cách nào, lúc truy kích kỵ binh Behemoth đều là phóng ngựa phi nước đại. Những con ngựa kém chất lượng dùng để thay cho việc đi bộ đã bị ném lại ở hậu phương.