Người dịch: Whistle
Đại quân còn đang ở trên đường, thành Dapest đã chuẩn bị xong tiệc mừng rồi, chỉ đợi đoàn người Hudson trở về khai tiệc.
Không giống với cuộc đại chiến lần trước, trận thắng lần này đã vẽ lên một dấu chấm tròn cho cuộc chiến bao vây thành Dapest.
Chỉ dựa vào viện quân mà Ngũ Đại Hoàng Đình phái tới, thực lực của hai bên đã bị kéo lên cùng một đẳng cấp. Nếu như thật sự đánh nhau, ai thắng ai thua cũng còn là một ẩn số.
Chẳng có một chút hy vọng nào có thể công phá thành Dapest. Nếu như tiếp tục hành quân tiến lên sẽ rất dễ dàng bị liên quân nhân tộc đánh tan.
An toàn được đảm bảo, các quyền quý trong thành đương nhiên là high rồi.
Còn về việc quân đoàn Behemoth xuôi nam sẽ gây ra thảm họa gì cho các đồng minh, bọn họ thật sự không quan tâm được nhiều như vậy.
Còn chưa bước vào thành Dapest, Hudson, vị công thần lớn nhất, đã cảm nhận được sự nhiệt tình của Người Mosey.
Vương tử đích thân mang theo đám vương công đại thần đứng ở cửa thành chờ đợi, quy củ lễ tiết đều chiếu theo tiêu chuẩn cao nhất.
Nếu như không phải Quốc vương bị bệnh nằm liệt giường, có lẽ hiện giờ người mang đội ra nghênh tiếp chính là bản thân Chris IX.
Nhìn thấy cảnh tượng hoành tráng này, Hudson liền âm thầm lắc đầu.
Mặc dù trận thắng lần này rất quan trọng, nhưng lại không xứng với đãi ngộ cao như vậy.
Làm cho khung cảnh hoành tráng như vậy thoạt nhìn như đang xem trọng đám công thần, nhưng thực tế đây chỉ là một cách thức để đền bù.
Danh lợi không thể đạt được cùng một lúc, bây giờ đã có thanh danh, vậy thì lợi ích chắc chắn sẽ bị cắt giảm.
Không có gì đáng phải thất vọng. Với vị trí hiện giờ của Hudson, Người Mosey thực sự không có quá nhiều thứ để cung cấp cho hắn.
Chức suông thì không đủ để ghi công, huống chi bọn họ vốn là một Công quốc, không có khả năng ban cho một tước vị quá cao.
Đất phong, Người Mosey là nguyện ý cho, nhưng vấn đề là Hudson không có hứng thú đi ăn máng khác.
Vì một mảnh đất phong mà chạy tới giữ cửa cho Người Mosey, hắn còn chưa bị điên.
Mặc dù hiện giờ các quý tộc Mosey đều rất nhiệt tình với hắn, khi chỉ huy đại quân tác chiến, mọi người cũng rất phối hợp, danh vọng cũng đang lên cao.
Nhưng mà nguyên nhân chủ yếu vì hắn là quân khách. Bất kể là danh vọng của hắn có cao bao nhiêu, cuối cùng cũng sẽ trở về Vương quốc Alpha, không chạm đến lợi ích cốt lõi của mọi người.
Tất cả mọi người đều rất tình nguyện làm mấy chuyện như dệt hoa trên gấm này.
Nhưng một khi hắn đi ăn máng khác thì lúc đó sẽ là một câu chuyện khác. Lúc đầu là bạn, nhưng sau đó lại biến thành đối thủ cạnh tranh, không đâm đao sau lưng đã là lấy đại cục làm trọng rồi.
Cũng không cần phải trông cậy vào chuyện tài nguyên tu luyện.
Tài nguyên tu luyện quý giá đều đã bị các đại quý tộc và vương thất chia cắt hết rồi, trong quốc khố chỉ còn lại những mặt hàng bình thường.
Nếu như là vào một hai năm trước, Hudson sẽ còn nóng mắt; nhưng bây giờ sâ, nhìn cũng chẳng thèm nhìn.
Đương nhiên, nếu như số lượng đủ nhiều thì hắn vẫn rất tình nguyện lấy về bồi dưỡng thuộc hạ.
Tiếc là chuyện này căn bản không có khả năng, số lượng ít ỏi còn lại trong quốc khố còn không đủ để ban thưởng cho người trong nhà, làm sao có thể tuồn một số lượng lớn ra ngoài chứ.
Khen thưởng bằng kim tệ thì nhất định sẽ có, nhưng đại đa số đều là trái phiếu. Những lợi ích về mặt lý thuyết là không tệ, nhưng có thể thực hiện được hay không vẫn còn là một ẩn số.
Rõ ràng là Người Mosey đã học được tinh túy trong việc "vay mượn", đồng thời còn phát dương quang đại.
Muốn tiền thưởng có thể trở thành sự thật thì cũng chỉ có thể không ngừng cố gắng bảo vệ cơ nghiệp của Công quốc Mosey.
Trong tay hắn vốn đã có một đống trái phiếu không biết làm sao tiêu, bây giờ lại tăng thêm một đống, Hudson cũng không biết nên phàn nàn như thế nào.
Quả đắng do bản thân mình gieo xuống, dù có bị đánh rớt răng cửa cũng phải nuốt vào trong bụng. Có lẽ chờ đến khi thế cục sáng tỏ rồi tìm một kẻ ngốc lắm tiền ôm hết đống nợ này vậy.
Đáng tiếc là ngành tài chính ở Aslant đại lục chưa đủ phát triển, cũng không có thị trường mua bán trái phiếu, cho nên rất khó để bán sang tay.
Các thương hội bình thường cho dù giàu có cũng không dám tiếp nhận loại nợ này, chỉ có đại quý tộc thực lực hùng hậu mới không sợ Người Mosey quỵt nợ.
Hudson đột nhiên phát hiện ra dường như mình đã chôn xuống một quả bom hạt nhân, một khi phát nổ là sẽ sơn băng địa liệt.
...
"Nhanh lên một chút, động tác nhanh lên một chút cho ta!”
“Người nào người nấy đều hữu khí vô lực, bộ chưa ăn cơm hay sao?”
...
“Ngu xuẩn, tảng đá kia quá lớn.”
“Ngươi muốn đắp mộ cho mình hay sao mà nhấc nó lên!”
“Còn đứng ngây ra đó làm gì, tranh thủ thời gian đập nát nó đi, chẳng lẽ muốn ta động thủ dùm các ngươi sao?”
“..."
Các binh sĩ thú nhân đã quen với giọng điệu chửi rủa này rồi
Chẳng biết từ lúc nào mà vị tổng tư lệnh Bruno này đã biến thành đội trưởng đội thi công.
Lúc đầu chỉ là lấp một cái hố liền tiến lên một bước. Sau đó gã ta phát hiện ra tốc độ quá chậm, nên liền dứt khoát sai các binh sĩ đi lên trước sửa đường luôn.
Đáng tiếc, đám thú nhân thô lỗ này mà xách đao giết người thì là chuyên nghiệp; Còn sửa đường sao, bọn chúng còn chưa nhập môn.
Một đội thi công đội nghiệp dư thì luôn khó tránh khỏi việc phát sinh ngoài ý muốn. Vì hoàn thành nhiệm vụ công trình, ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu để ứng phó chính là hiện tượng phổ biến.
Hậu quả trực tiếp nhất chính là hố đồng bọn phía sau, chỉ cần hơi không chú ý thì sẽ gặp sự cố.
Trên đường đi đã có vô số con ngựa kém chất lượng bị kiệt sức mà chết. Bruno cũng là một người tàn nhẫn, không còn ngựa kém chất lượng nữa liền đổi thú nhân lên kéo xe.
Hiệu suất thấp hơn một tí tẹo, nhưng về mặt tổng thể thì vẫn đảm bảo đội quân nhu có thể tiến lên.