Quốc Vương (Bản Dịch)

Chương 63 - Chương 63 - Chia Của

Chương 63 - Chia Của
Chương 63 - Chia Của

Người dịch: Whistle

Nếu như chỉ là không thể bán thành tiền thì cũng thôi. Mấu chốt ở chỗ thu hoạch mặc dù không ít, nhưng người được chia tiền cũng rất nhiều.

Quân đoàn số 5 có tất cả bảy mươi ba vị quý tộc, toàn bộ đều tham dự chuyện chia của, bình quân mỗi người cầm chưa tới hai ngàn kim tệ.

Đối với một ít Kỵ sĩ nghèo khó mà nói đây cũng không phải là một khoản tiền nhỏ, ít nhất thì cũng có thể hồi vốn.

Nhưng mà, đối với những quý tộc có tình hình kinh tế tương đối tốt mà nói, vì 2000 kim tệ này mà phải mạo hiểm bất tuân quân lệnh và đắc tội với Bá tước Pierce thì thật sự là lợi bất cập hại.

Chia đều là không thể nào, trong thế giới quý tộc, ngay cả anh em ruột còn phải tính cho rõ ràng, huống chi mọi người chỉ là đồng minh.

Trên lý luận mà nói, dựa theo công lao ra tay nhiều hay ít để phân phối là công bằng nhất, sẽ không có ai bị thiệt hay có người chiếm tiện nghi.

Nhưng, công lao chính là thứ khó định giá nhất trên thế giới này.

Ngoại trừ Hudson vắng mặt, mỗi một người ở đây đều cho rằng cống hiến của mình lớn hơn.

Đối mặt loại tình huống phức tạp này, Kỵ sĩ Chels cũng không làm được gì. Mặc dù ông ta là lão đại trên danh nghĩa, nhưng bị giới hạn bởi thực lực của gia tộc nên không thể ép được những kẻ có gia tộc mạnh mẽ chống lưng.

Ăn cướp thành công, nhưng chỉ vừa vui sướng chưa được bao lâu thì đội quân quý tộc này lại bắt đầu cãi nhau ầm ĩ.

Nếu như không phải thực lực của Chels không tệ, không chừng đã có người tới tìm ông ta quyết đấu rồi. Trong quá trình cãi vả, đã có ba cặp tuyên bố ước đấu.

Nếu như Chels không tham dự mà nói, dựa theo cách thức giải quyết vấn đề quen thuộc của các quý tộc, chỉ cần tiến hành thêm mấy trận quyết liền có thể phân phối lợi ích xong xuôi.

Nhưng mà đây là chuyện không thể nào. Nếu như thật sự chơi như vậy, đại đội ăn cướp này sẽ phải tan rã thành từng mảnh.

Liên minh không thể tan rã được, ít nhất là trước khi bình định được cuộc phản loạn này. Nếu không khi bị phủ tổng đốc truy cứu trách nhiệm thì sẽ không có người nào có thể chống cự được.

Mắt thấy thế cục đã sắp mất khống chế, Chels cuối cùng cũng không nhịn được nữa, nổi giận nói: “Xin mọi người chú ý ngôn từ của mình, đừng có làm ra những chuyện có hại tới vinh dự của quý tộc!”

Ông ta thật sự cảm thấy rất hối hận về chuyện lần này. Nếu như biết trước là chiến tranh khó phát tài như vậy, dù có nói gì thì ông ta cũng sẽ không mang đội ra ngoài ăn cướp.

Ở trong lòng, Chels đã không chỉ một lần mắng chửi đám người có kiến thức hạn hẹp này, chỉ là từ đầu tới cuối ánh mắt của ông ta đều chưa rời khỏi mấy rương kim tệ này.

Người nghèo chí ngắn, tất cả mọi người đều mơ ước được phát tài, Chels cũng là như vậy.

Nếu không phải bây giờ đang đảm nhiệm chức vị “đội trưởng của đại đội ăn cướp này”, nhất định phải thể hiện ra khí độ của đội trưởng, chắc là ông ta cũng đã lao xuống dưới tranh chấp với đám quý tộc kia rồi.

Dù sao cũng là một khối tài sản trị giá mười mấy vạn kim tệ, chia đều thì đám người liền không thể ăn no, đối với mỗi một vị tiểu quý tộc thì đây chính là số tài phú mà cả đời cũng không tích lũy được.

Tiếc là không có người nào có thể độc chiếm, ngay lúc này, mọi người đột nhiên phát hiện có quá nhiều đồng đội cũng không phải là chuyện tốt.

Sau khi tỉnh táo lại, đám người cũng dần khôi phục lý trí, mặc dù vẫn còn không ngừng tranh cãi, nhưng cuối cùng cũng không tiếp tục hẹn ra ngoài quyết đấu.

Không có bất kỳ cái gì ngoài ý muốn, trong hoàn cảnh không có cách nào đánh giá chính xác độ cống hiến, lựa chọn cuối cùng vẫn rất phù hợp với quy tắc phân chia của thế giới —— Thực lực vi tôn.

Có một lượng lớn tài sản không thể nào quy đổi thành tiền mặt, cho nên rất khó xác định giá cả, vậy liền trực tiếp chia cắt vật thật là được.

Đám quý tộc này cũng chia cho cả Hudson đang ở ngoài ngàn dặm một phần. Mặc dù đều là những thứ mà mọi người không cần, nhưng mà rốt cuộc cũng có chia nha.

Xem như “Đại đội trưởng”, Kỵ sĩ Chels đương nhiên là được chia một phần bánh gatô lớn. Mặc dù không phải người lấy được nhiều nhất, nhưng cũng có thể xếp vào năm vị trí đầu.

Thu hoạch phong phú này xem như đã đền bù cho tâm linh bị thương của ông ta được một chút. Chỉ là khi nhìn thấy liên minh đã gần như tan rã thì Chels lại không thể cao hứng nổi.

Từ sắc mặt âm trầm của số đông cũng có thể thấy được, mọi người đều rất bất mãn với lần phân chia lợi ích này.

Không thể không thừa nhận, Chels làm lão đại thật sự là rất bại. Tự nhận là phân chia công bằng, thế mà lại làm cho tất cả mọi người đều không hài lòng.

Nhưng cũng chẳng còn cách nào, dục vọng của con người là vô hạn, cho dù lần này có cướp được gấp bội tài vật thì cũng không thể thỏa mãn được nhu cầu lợi ích của đám người.

Có khả năng làm cho mọi người miễn cưỡng chấp nhận, Chels cũng đã cố gắng hết sức rồi. Chung quy ông ta cũng chỉ là một vị tiểu Kỵ sĩ bị thế cục nâng lên mà thôi, lần đầu tiên làm loại chuyện cần có “kỹ thuật” này nên đương nhiên là sẽ không có kinh nghiệm.

“Các vị, bây giờ cách thời gian ước định cũng không còn nhiều lắm. Chúng ta nhất định phải mau chóng trở về tập hợp, nếu như bị Tổng đốc bắt được thì không tốt bàn giao.”

Rất nhiều chuyện có thể làm, nhưng lại không thể trực tiếp đặt lên trên mặt bàn. Ví dụ như bây giờ, tất cả mọi người đều đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị phát hiện, nhưng lại không thể chấp nhận kết quả bị bắt tại trận.

Một khi chuyện này được đặt lên trên mặt bàn, cho dù có là ai cầu tình thì cũng không có tác dụng. Vì duy trì quy tắc trò chơi, bọn họ chắc chắn sẽ bị nghiêm trị không tha.

Sau khi phân chia chiến lợi phẩm xong, đại đội ăn cướp này liền lập tức không chút do dự lên đường.

Bình Luận (0)
Comment