Người dịch: Whistle
Vào lúc giữa trưa, liên quân quý tộc bị ánh mặt trời chói chang chiếu rọi, sau một loạt khó khăn trắc trở cuối cùng đã tới được dưới thành Dadir.
Chẳng qua so với thời gian của kế hoạch ban đầu thì vẫn bị chậm mất một ngày rưỡi. Nếu như tính toán tốc độ hành quân, vậy thì thật sự sẽ không dám gặp người.
Không có cách nào, phản quân đều không nói võ đức, ven đường không thiếu gây chuyện với bọn hắn.
Không phải cầu bị gãy thì chính là đường không còn, ngẫu nhiên còn bị đánh lén.
Mặc dù lực sát thương rất bình thường, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy chán ghét. Tốc độ hành quân cũng bị ép cho chậm lại, chuyện này làm cho Bá tước Pierce đều có chút hoài nghi là quyết định trước đó của mình có chính xác không.
May mắn là địa thế của hai quận này cũng bằng phẳng, chỉ có khu vực biên giới là đồi núi, nếu không sẽ càng phiền phức hơn.
Nhìn qua cửa thành Dadir đóng chặt, Bá tước Pierce liền biết là kế hoạch tốc chiến tốc thắng đã triệt để thất bại, phản quân không hề có ý định ra ngoài quyết chiến với bọn hắn.
“Truyền lệnh xuống, xây dựng cơ sở tạm thời, ngày mai công thành!”
Từ trong giọng nói lạnh lùng này có thể nghe được tâm tình lúc này của Bá tước Pierce đang rất khó chịu. Không riêng gì kế hoạch chiến lược bị thất bại, mà còn tức giận vì bị người khác cự tuyệt.
Là một trong mười hai vị Bá tước có đất phong lớn nhất, dù là trong cả vương quốc Alpha này, ông ta cũng là đại quý tộc được xếp hàng đầu, ấy vậy mà khi lôi kéo một tên Kỵ sĩ không chịu sách phong lại còn thất bại.
Trên mặt mũi gây khó dễ chỉ là nhỏ, nhưng trong lòng thì đang bị thương rất nặng. Không có Hudson làm phản đồ, có nghĩa là kế hoạch lấy quý tộc của quân đoàn số 5 ra để lập uy cũng bị bể mất.
Không có một cái cớ hợp lý, cho dù là Tổng đốc cao quý cũng không thể làm gì được đám quý tộc này.
Kế hoạch lập uy thất bại cũng trực tiếp ảnh hưởng đến lợi ích phân phối sau cuộc chiến này. Pierce đã dự đoán được cảnh tượng sau cuộc chiến sẽ có một đám trung tiểu quý tộc ôm thành một đoàn ngồi cò kè mặc cả với mình.
Địch nhân đã tới dưới thành, nhưng trong thành Dadir vẫn còn đang ca hát nhảy múa. Đối với đám cao tầng của Khô Lâu Hội thường xuyên trốn đông trốn tây mà thôi, vất vả lắm mới có được cơ hội xoay người làm chủ nhân, làm sao có thể không hưởng thụ một phen được?
Cho dù là có một ít người vẫn còn thanh tỉnh, nhưng dưới đại thế này cũng không thể ra sức. Nói trắng ra là, trong Khô Lâu Hội đa phần đều là tiểu nhân vật.
Những kẻ có “văn hóa” có thể viết ra được tên mình cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, kiến thức có hạn làm cho bọn hắn chỉ biết nhìn chằm chằm một mẫu ba phần đất, căn bản không có kế hoạch lâu dài.
Nếu như không phải pha tạp với tín ngưỡng Tà Thần thì cái tổ chức này chỉ là một đội quân nông dân khởi nghĩa bình thường, sau khi lật đổ sự thống trị của các quý tộc lão gia liền không biết nên làm gì .
Thiếu nhân tài không chỉ là vấn đề của riêng Khô Lâu Hội, mà còn là nan đề mà rất nhiều tổ chức tà giáo ở trên đại lục Aslante này phải đối mặt.
Về mặt lý thuyết, khi Giáo Đình suy sụp, không có Giáo hội truy sát, tổ chức tà giáo hẳn là phải phát triển lớn mạnh mới phải.
Nhưng thực tế thì lại hoàn toàn ngược lại, kể từ khi Giáo Đình suy bại, các tổ chức tà giáo cũng suy yếu theo.
Các quý tộc làm chủ đương thời, đối xử với người mình lại rất khoan dung. Trong một xã hội mà hoàn cảnh chính trị được buông lỏng thì quý tộc cũng không còn mặn mà gì mà dấn thân vào trong tổ chức tà giáo.
Lúc mà Giáo hội còn cầm quyền, chỉ cần là người có dính líu với tà giáo, không có cách nào chứng minh mình trong sạch, liền sẽ bị đưa lên giàn thiêu, ép cho đám quý tộc chỉ có thể đi theo tà giáo lăn lộn.
Nhưng hiện giờ thì Giáo hội lại vô tác dụng, nếu chỉ là “hiềm nghi”, không có chứng cứ xác thực thì sẽ không thể định tội các quý tộc lão gia được.
Cho dù là đã định tội, nhưng chỉ cần chưa gây ra tổn hại gì liền sẽ có cơ hội lập công chuộc tội.
Sự thay đổi này lập tức gia tăng độ khó tuyển người của tổ chức tà giáo. Cho dù có dụ dỗ được thanh viên mới gia nhập thì cũng không khó có thể lặp lại.
Các quý tộc không chơi với bọn chúng, làm cho chất lượng của những vị lãnh đạo cấp cao của các tổ chức tà giáo lập tức giảm sút, điều này cũng khiến cho sức chiến đấu của tổ chức tà giáo bị suy giảm theo.
Ba trăm năm trước, khi Huyết Nguyệt Giáo còn cường thịnh, có khả năng xây dựng quân đội đối kháng trực diện với đại quân của Giáo Đình, ép cho các quốc gia trên đại lục phải liên thủ ứng đối, nhưng các tổ chức tà giáo ngày nay nhiều nhất cũng chỉ có thể gây họa cho một góc nhỏ.
Tòa đại điện nghị sự vốn nên thần thánh trang nghiêm, nhưng hiện giờ lại không thể nhìn nổi. Đám cao tầng của Khô Lâu Hội vừa cày cấy vừa thương nghị quân quốc đại sự.
Không có người đưa ra dị nghị, bởi vì giáo lý cốt lõi của Khô Lâu Hội chính là: “phóng đãng dục vọng, quay về bản ngã tự nhiên.”
Chơi đến như thế này, có thích hợp hay không cũng đã không quan trọng, quan trọng là vị Tà Thần ở phía sau màn thích là được.
Khí tức dâm uế tràn ngập đại điện, nhìn như là một hồi dâm nhạc, kì thực đây là một buổi tế tự đặc thù. Đám cao tầng của Khô Lâu Hội đang dùng phương pháp đặc thù này để chứng minh với Tà Thần —— Bọn họ chính là tín đồ trung thành nhất.
Rõ ràng, loại trò chơi này đối với vị Đại Tế Ti cao tuổi kia vô cùng bất lợi, lúc bình thường thì lão ta sẽ không tham dự. Chỉ tiếc là sa khi thất bại liên tục mấy lần thì quyền nói chuyện ở trong giáo của lão ta cũng đã bị hạ xuống trên diện rộng, đánh mất sức mạnh cự tuyệt.