Người dịch: Whistle
Dù sao thì xấu mặt cũng còn tốt hơn là phải bỏ mạng. Hình tượng “trí giả” của lão già áo xám đã toang, địa vị Đại Tế Ti của lão cũng đã bát ổn.
Vốn là dựa vào uy vọng mà lão ta tích lũy được, cộng thêm chức vị Đại Tế Ti chủ trì nghi thức cúng tế Thần Linh đặc thù, địa vị của lão ta đã mơ hồ có thể đối kháng với Thánh Chủ, nhưng bây giờ cũng chỉ đành cúi đầu.
“Các ngươi chuẩn bị tế phẩm xong chưa?” Người đeo mặt nạ lạnh lùng hỏi.
Không có hỏi quân địch ngoài thành ra sao, mà chỉ quan tâm đến tế phẩm, đủ để chứng minh trong suy nghĩ của người đeo mặt nạ này thì tế phẩm còn quan trọng hơn đám liên quân quý tộc khí thế hung hăng ở ngoài thành nhiều.
Nghe tra hỏi, một vị nam tử trung niên phụ trách chuẩn bị tế phẩm vội vàng đẩy vị nữ tử ở dưới người ra hồi đáp:
“Bẩm Thánh Chủ, sáu trăm sáu mươi sáu đôi đồng nam đồng nữ mười ba tuổi và các loại vật dụng của nghi thức đều đã được chuẩn bị sẵn sàng, bây giờ chỉ còn thiếu một con ma thú cấp cao và vô tận sát lục nữa là đủ.”
Chỉ cần nhìn quy mô của tế phẩm lần này là biết Khô Lâu Hội muốn làm lớn chuyện rồi.
“Không cần phải lo lắng về ma thú, sẽ có người đưa tới. Về phần vô tận sát lục, chẳng mấy chốc nữa địch nhân ở ngoài thành sẽ giúp chúng ta hoàn thành nó.”
“Dặn dò đám thuộc hạ của các ngươi quản lý cho tốt nửa người dưới, nữ nhân ở trong thành muốn chơi thế nào cũng được, nhưng mà tế phẩm của thần linh thì nhất định phải sạch sẽ. Ai dám loạn vươn tay thì ta sẽ đưa kẻ đó tới gặp Thần Linh để bồi tội.”
“Đại Tế Ti, ngươi là người có kinh nghiệm nhiều nhất trong việc chủ trì các nghi lễ cúng tế, trận đại tế trăm năm này sẽ do ngươi tự mình phụ trách chủ trì!” Người đeo mặt nạ nói với giọng điệu không thể nghi ngờ.”
Vừa dứt lời, đám người liền có chút hả hê mà nhìn Đại Tế Ti. Từ trong ánh mắt có thể thấy được, chủ trì nghĩ lễ này nhất định không phải là chuyện tốt.
Nhìn thấy ánh mắt lăng lệ của người đeo mặt nạ, lão già áo xám cũng không dám cự tuyệt, chỉ đành run rây hồi đáp: “Vâng, Thánh Chủ!”
Nếu như quan sát cẩn thận thì sẽ phát hiện ra trên mặt đất có thêm một bãi chất lỏng thần bí. Trực tiếp dọa cho lão ta bài tiết không thể tự kiềm chế cũng không dám mở miệng cự tuyệt, rõ ràng là tên Khô Lâu Thánh Chủ ở trước mắt này cũng là một vị ngoan nhân, có lẽ kết quả của việc cự tuyệt sẽ còn thảm hại hơn tham gia lễ tế.
......
Nhìn xem cột mốc ranh giới ở trước mặt, Hudson đang bị ba chứ “Phong Diệp trấn” hấp dẫn lấy, đây là địa điểm tập hợp mà mọi người đã ước định từ trước.
Tính toán thời gian thì đại đội ăn cướp đã phải tới rồi mới đúng. Bởi vì bị địch tập kích nên đội vận lương đã chậm trễ một ngày.
“Truyền lệnh xuống, để cho xe kéo thương binh đi đầu tiên.” Hudson thương cảm hạ lệnh.
Hội hợp với quân chủ lực cũng mang ý nghĩa là hệ số an toàn sẽ tăng lên, nhưng cũng có nghĩa là số lượng binh lực mà hắn có thể chỉ huy sẽ hạ xuống trên diện rộng.
Dưới tình huống không cần bản thân bỏ tiền, ai sẽ ghét bỏ dưới trướng có nhiều quân lính chứ? Nếu như có thể mà nói, Hudson thật sự không muốn bỏ qua đội quân này.
Đáng tiếc là hiện thực rất tàn khốc, nông nô binh cũng là tài sản riêng của quý tộc, hắn không thể nào chiếm dụng được.
Ngoan ngoãn trả lại quyền chỉ huy thì còn có thể lưu lại mấy phần tình mọn, nếu như dám gây chuyện thì cũng chỉ là tự chuốc cực khổ vào người mà thôi.
Mặc dù là phải trả về, nhưng bán thảm thì vẫn cần phải làm. Không đặc biệt cường điệu một chút thì làm sao thể hiện được công lao to lớn của Kỵ sĩ Hudson hắn chứ.
Nhất là vì lợi ích của mọi người mà hắn còn có thể bỏ qua lời mời chào của Bá tước Pierce, cự tuyệt luôn cả “nam tước đất phong” ở ngoài cửa.
Đội quân chậm rãi đi tới, nhìn thấy phía chân trời xuất hiện doanh trướng quen thuộc, Hudson âm thầm thở dài một hơi.
Đại đội ăn cướp đã đến đúng hạn, chuyện này cũng mang ý nghĩa là không xảy ra chuyện gì bất trắc, thế cục vẫn còn nằm trong khống chế, cũng mang ý nghĩa là lựa chọn của hắn không sai.
Hết xe này tới xe kia thương binh từ từ chạy vào trong doanh trại, tâm tình của các quý tộc vốn đang không tốt, hiện giờ thì sắc mặt cũng trở nên càng khó coi.
“Hudson, có phải là trên đường đã xảy ra biến cố gì rồi không? Lương thảo quân giới có bị thiệt hại gì không?”
Chels quan tâm hỏi.
Nếu như lương thảo quân giới xảy ra vấn đề, vậy thì người phải chịu trách nhiệm chính là quân đoàn trưởng của quân đoàn số 5 là ông ta. Cho dù là có cướp được lợi ích lớn hơn cũng không thể bù đắp được kết quả mang tính chính trị này.
“Yên tâm đi, chú Chels. Trên đường chỉ bị quân tinh nhuệ của phản quân phục kích một trận, nhưng đã bị cháu mang binh đánh lui rồi.”
“Đúng là lương thảo quân giới bị tổn thất không nhỏ, nhưng tổng thiệt hại đều nằm trong phạm vi có thể chịu đựng. Xét về mặt chiến tích thì đã đủ để che lại chuyện này.”
“Chuyện phiền phức hiện giờ chính là ngày thứ hai lên đường đã bị kỵ binh Griffin phát hiện. Vốn cũng chẳng phải là chuyện gì lớn, nhưng khuya ngày hôm trước, Bá tước Pierce phái người tới......”
Chờ Hudson kể lại tiền căn hậu quả xong, thần sắc của đám người lập tức trở nên ngưng trọng. Bị một vị Bá tước có thực quyền để mắt tới cũng không phải là chuyện gì tốt.
Đặc biệt là bọn hắn còn chủ động để cho đối phương nắm được cái chuôi. May mắn là Hudson đủ nghĩa khí, không bán đứng bọn hắn, nếu không lần này không chết cũng phải lột da.
Chỉ là người sáng suốt đều biết, Bá tước Pierce nếu đã lựa chọn ra tay thì chuyện này sẽ không dễ dàng kết thúc như vậy. Sau này vẫn còn không biết bao nhiêu chuyện phiền phức đang chờ bọn hắn.