Người dịch: Whistle
Sau khi hiểu rõ tiền căn hậu quả, ánh mắt của đám người khi nhìn Hudson đã phát sinh biến hóa. Trong lòng của những quý tộc này đều cảm thán “Tiểu tử này có thể kết giao”, trên hai hàng lông mày còn mang theo một tia áy náy.
Nhưng loại áy náy này cũng không kéo dài được bao lâu liền bị lợi ích đánh bại. Cho dù có nói thế nào, miếng ăn vào chui vào bụng rồi thì chắc chắn không thể phun ra.
Hudson nhận lấy phần chiến lợi phẩm thuộc về mình, trong lòng lại không hề cảm thấy ngoài ý muốn. Quý tộc rất chú trọng thể diện, nhưng bọn họ càng tham lam hơn. Nếu như không phải vì ngăn chặn cái miệng của hắn, chắc là phần chiến lợi phẩm đã được hứa hẹn từ trước này cũng sẽ không còn.
Trên bản chất thì màn kịch này chỉ vì hóa giải sự ghen ghét của đám quý tộc này đối với mình, tránh cho xảy ra những chuyện phiền toái không cần thiết.
Từ tình huống hiện giờ đến xem thì màn kịch vô cùng thành công. Sự chú ý của mọi người đã được chuyển sang vụ “Bá tước Pierce muốn gây chuyện”, căn bản không thèm quan tâm tới việc Hudson độc chiếm chiến công.
Suy nghĩ một chút thì chuyện này cũng bình thường thôi, từ khi Hudson cự tuyệt lời mời chào của Bá tước Pierce thì đã đắc tội với vị lão đại của liên quân này. Cho dù chiến công có lớn đến đâu thì cũng sẽ bị suy giảm.
Đối với một thằng nhóc đã bị ghim như vậy thì còn có cái gì mà phải ghen tỵ?
Sau một cuộc trò chuyện khách sáo, quân đoàn số 5 lại tiếp tục cuộc hành trình của mình. Ngay cả nông nô binh mà đám quý tộc này cũng không có tâm tư thu hồi, hoặc là nói không có thời gian để thu hồi.
Sau khi tới được trụ sở thì nhiệm vụ vận lương chắc chắn sẽ được an bài lại. Cho dù hiệu suất có cao đến đâu thì cũng phải mất nửa ngày thời gian.
Phải biết là liên quân chỉ mang theo bảy ngày lương thảo, bây giờ đã là ngày thứ sáu, nhưng vẫn còn hơn ba mươi dặm đường phải đi, nếu cứ tiếp tục kéo dài thời gian sẽ phải xảy ra đại sự.
Hudson nửa vui nửa buồn tiếp tục chỉ huy đại bộ đội. Hắn cũng không bị mù, há có thể không nhìn ra quân đoàn số 5 đang bị chia rẽ nội bộ, vì để chống lại áp lực và bức bách của Bá tước Pierce nên đám quý tộc này mới phải ôm đoàn sưởi ấm, thành lập liên minh.
Nhưng một đội ngũ như vậy thì có thể có được bao nhiêu sức chiến đấu chứ. Chỉ cần Bá tước Pierce sử dụng một chút thủ đoạn thì liên minh yếu ớt của quân đoàn số 5 này sẽ ngay lập tức sụp đổ.
Tiền cảnh không mấy lạc quan làm cho Hudson cũng phải ngày càng cẩn thận hơn. Từ trong tận đáy lòng, có một giọng nói đang không ngừng nhắc nhở hắn —— “Ổn định, đừng lãng”.
......
Thành Dadir, cuộc đại chiến công thành sặc mùi máu tanh đã được kéo màn. Trong trận doanh của liên quân, trên mặt đất có một vòng tròn bao phủ một ngôi sao năm cánh.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, năm vị Pháp sư mặc áo bào trắng, tay cầm pháp trượng bước vào trong trận pháp. Sau đó có một đám học đồ vội vàng xếp từng viên tinh thạch lên trên đường của ngôi sao.
“Aston Croatia, Tamret ngủ say......”
Những câu thần chú không ngừng vang lên, chỉ thấy trên Ngũ Mang Tinh Trận xuất hiện một cột sáng màu vàng đất, trong phạm vi vài dặm đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
Liên quân làm ra động tĩnh lớn như vậy, rất nhanh liền kinh động đến quân trông giữ ở trong thành.
Từ trước tới đây, “Ma pháp” đều đi kèm với những danh từ như thần bí, cường đại, nhất là đối với người bình thường, ma pháp rất có lực uy hiếp.
Ngay cả vị Khô Lâu Thánh Chủ coi trời bằng vung kia cũng phải xuất hiện ở trên tường tường sau khi nhận được tin tức.
Chỉ vừa mới liếc mắt nhìn thì gã liền nhíu chặt mày lại.
“Đại Tế Ti, trong Khô Lâu Hội thì ông là có kiến thức rộng rãi nhất, có biết bây giờ địch nhân đang làm cái gì không?”
Nghe tra hỏi, trong lòng của lão già áo xám trầm xuống. Đối với vị Khô Lâu Thánh Chủ thần bí này, ông ta không hề có một chút hảo cảm nào.
Tới lúc dùng người thì nói cái gì cũng dễ nghe, một khi dùng xong liền lập tức từ bỏ. Dù gì thì ông ta cũng là nguyên lão trong Khô Lâu Hội này, đã từng lập được vô số công lao, kết quả bởi vì mấy lần sai lầm trước đó liền bị an bài cho một công việc khổ sai như chủ trì lễ đại tế trăm năm kia.
Nhưng khi nhớ tới thủ đoạn của vị Khô Lâu Thánh Chủ này thì lão ta liền dập tắt sự không cam lòng trong nội tâm. Nghe lời thì còn có một chút hi vọng sống, cự tuyệt thì sẽ muốn sống không được, muốn chết không xong.
“Thánh Chủ, hình như địch nhân đang bố trí Ngũ Tinh Liệt Địa Trận, một loại Ma pháp trận chuyên dùng để công kích tường thành.”
“Trong cuộc chiến ba mươi lăm năm trước, thuộc hạ đã may mắn được chứng kiến Ma pháp trận này một lần. Bất quá bởi vì song phương đều có Ma pháp sư tham chiến, cho nên đại trận này cũng không thể phát huy ra được uy lực vốn có của nó.”
“Chỉ là hiện giờ địch nhân đã sử dụng đến Ma pháp trận này thì uy lực của nó chắc chắn sẽ không nhỏ.”
“Chúng ta không có đủ Ma pháp sư để ngăn cản, tốt nhất là đừng cho bọn hắn thi pháp thành công.”
Nghe lời giải thích này, Khô Lâu Thánh Chủ âm thầm trợn trắng mắt. Gã ta càng ngày càng cảm thấy chán ghét lão già chướng mắt này.
Nói lão ta có kiến thức rộng rãi đi, nhưng trừ cái tên của Ma pháp trận này thì toàn bộ những lời nói còn lại đều là nói nhảm.
Ngăn cản địch nhân thi pháp, nói thì nhẹ nhàng. Chỉ cần phái người tới gần liền có thể lập tức bắt được mấy tên Ma pháp sư yếu ớt kia.
Nhưng vấn đề là hiện giờ Ma pháp sư của địch nhân đang được đại quân trong tầng tầng lớp lớp bảo vệ, muốn bắt được bọn hắn chẳng khác nàu như phải lấy được đầu của chủ soái quân địch trong vòng vây của vạn người.