Người dịch: Whistle
Trong cuộc tranh chấp giữa hai tập đoàn quý tộc này, thoạt nhìn có vẻ như Quốc vương Joseph II luôn đứng ở thế trung lập, nhưng trên thực tế, ông ta vẫn có khuynh hướng nghiêng về phía quý tộc đông bộ nhiều hơn.
Trong chính trị không có thuốc hối hận, chọn sai thì phải giả giá, cho dù là Quốc vương thì cũng không ngoại lệ.
Đại quân vẫn còn đang ở tiền tuyến, thế cân bằng của Vương quốc Warhammer vẫn chưa bị phá vỡ hoàn toàn.
Chỉ cần bảo vệ được đội quân này, các quý tộc đông bộ vẫn còn có thể duy trì ưu thế quân sự với các quý tộc tây bộ.
Đáng tiếc là những lý do này hoàn toàn vô nghĩa với Hudson.
Bất kể là ai thắng ai thua trong cuộc đấu tranh nội bộ giữa hai phe của Vương quốc Warhammer lần này đều không ảnh hưởng gì đến lợi ích của hắn. Nên không phải mạo hiểm vì một nhóm người không liên quan gì đến mình.
Người Mosey thì càng không cần phải nói, sợ là bây giờ bọn họ đang muốn gã láng giềng cũ này càng thảm hại hơn một chút. Vương quốc Warhammer càng loạn thì lại càng có lợi cho họ.
Chiến tranh đã tới bước này rồi thì đã không còn là thời điểm mà mọi người cần phải đồng tâm hiệp lực chống chọi với cường địch nữa, mà đã đến suy nghĩ cho những toan tính riêng của mình.
Không đâm đao sau lưng vì mọi người vẫn còn là đồng minh. Nhưng muốn bọn họ mạo hiểm gánh rủi ro bị thiệt hại nặng nề để xuất binh cứu viện thì quả thật là đang làm khó người ta.
Nhìn xem danh mục quà tặng dày cộm, Hudson thở dài một hơi, nói: "Tom, phái người trả hết đồng đồ này về.”
“Nói cho bọn hắn biết, sau này không cần tặng lễ nữa. Chuyện này đã vượt quá phạm trù năng lực của ta, ta không làm được!"
Lấy tiền làm việc là vấn đề về nguyên tắc. Nếu đã không làm được thì đương nhiên là không thể nhận quà rồi.
Ở phương diện này, Hudson vẫn luôn rất khắc chế. Những ngày ở trong Công quốc Mosey, chỉ cần là người tặng lễ thì hắn đều giúp đỡ.
"Vâng, Bá tước! Thuộc hạ lập tức đi làm ngay."
Nói xong, Tom liền thối lui ra khỏi căn phòng. Tác phong làm việc nhanh nhẹn này của Hudson đã trực tiếp ảnh hưởng đến thái độ làm việc của thuộc hạ.
Toàn bộ những chuyện mà hắn căn dặn đều sẽ được thi hành ngay lập tức, những thói hư tật xấu như kéo dài hoặc từ chối tạm thời vẫn chưa xuất hiện trong đội nhóm nhỏ này của hắn.
Sau khi xử lý một việc nhỏ, Hudson lại tiếp tục bận rộn. Thời khắc đại phản công đến rồi, chiến tranh cũng đã sắp đi đến hồi cuối.
Cực khổ lắm mới chạy được tới đây dục huyết phấn chiến, Hudson không muốn đi một chuyến uổng công. Bây giờ hắn thực tình không thiếu tiền.
Không đề cập tới mấy chục vạn kim tệ trái phiếu mà Người Mosey đưa cho, chỉ tính riêng chiến lợi phẩm thôi cũng đã không phải là một con số nhỏ rồi, hơn nữa còn có thu nhập nhiều nhất chính là những giao dịch ngầm không thể lộ ra ngoài ánh sáng.
Rất nhiều thứ không tiện thay đổi hiện trạng, rất khó thống kê số lượng cụ thể. Trong cuộc chiến tranh lần này, Hudson đã góp nhặt được lượng tài phú mà nếu sống trong thời bình thì có làm lụng cả đời cũng khó mà tích lũy được.
Điều thực sự có giá trị không phải là những khoản thu nhập nhìn thấy được này. Càng nhiều vẫn là một chút tư sản vô hình, đặc biệt là các loại tài liệu tri thức.
Rất nhiều thứ hiếm thấy trong thời bình, lại bởi vì chiến tranh mà lần lượt được tung ra thị trường, Hudson thu hoạch được không ít.
Mấu chốt nhất là những thứ này không cần hắn phải bỏ tiền, chỉ cần tỏ ra có ý một chút là sẽ có người đi thu thập và gửi tới.
Lợi ích của quyền lực được phát huy vô cùng tinh tế.
Đây chỉ là một phần nhỏ, nếu như có người xâm nhập vào trong quân viễn chinh một chuyến liền sẽ phát hiện ra một vài “công binh đoàn” có gì đó không ổn.
Nhìn như đều là dân phu, nhưng thực tế lại là các loại công tượng. Ở trong loạn thế, những người này không hề thu hút chút nào, nhưng khi đến công cuộc xây dựng lại sau chiến tranh, họ sẽ trở thành những nhân tài quý giá.
Cho dù có bị người ta phát hiện thì cũng không sao, những người này đều do Hudson dày công tuyển chọn, hắn chắc chắn sẽ không thả ra ngoài.
Lấy thân phận địa vị hiện giờ của Hudson, trừ phi là có người quên mang não, nếu không sẽ không xảy ra chuyện lấy thế đè người.
Hudson biết rằng Công quốc Mosey hiện giờ đang thiếu nhân khẩu, cho nên làm việc rất có phân tấc, mọi chuyện đều được diễn ra một cách kín đáo. Những nhân tài được tuyển dụng đều được trực tiếp kết nạp vào quân viễn chinh, loại bỏ khả năng bị người khác đào góc tường.
. . .
"Bá tước các hạ, Bá tước Lauren - đặc sứ của Quốc vương đến đây bái phỏng!"
Nghe được tin tức ngoài ý muốn này, Hudson hơi hơi biến sắc. Hình như gần đây Công quốc Mosey cũng không xảy ra đại sự gì, trong nước phái một tên đặc sứ tới đây là có ý gì?
Cho dù là hai nước cần trao đổi và liên lạc thì cũng cần phải trưng cầu ý kiến của một vị thống soái liên quân như hắn trước, hoặc là trực tiếp trao quyền cho hắn xử lý.
Hudson rất không hài lòng với loại chuyện đột ngột vượt quá giới hạn này. Cho dù muốn qua sông đoạn cầu thì cũng phải chờ đến khi chiến tranh kết thúc đã rồi tính.
Vào thời điểm như bây giờ, đừng nói là một tên đặc sứ của Quốc vương, ngay cả khi Quốc vương đích thân đến đây thì cũng không có cách nào đá Hudson ra khỏi cục được.
Caesar III không thể không biết một đạo lý rõ ràng như vậy được. Nhưng mà đặc sứ của Quốc vương lại xuất hiện ở ngoài cửa.
"Mời!"
Hudson nói với vẻ mặt không cảm giác.
Người đã đến rồi, ít nhiều gì cũng phải gặp mặt đã. Nơi này là Công quốc Mosey, và hiện giờ hắn cũng chẳng có gì cần phải lo lắng cả.
Cho dù có người muốn tới mạ vàng thì cũng nên ra tiền tuyến. Nơi này ngay cả thú nhân cũng khó gặp, vốn không thể sản xuất được chiến công.