Người dịch: Whistle
Hắn phải đi rồi, có rất nhiều chuyện đều cần phải bàn giao. Thế cục hiện giờ đã nghịch chuyển, Chris IX vẫn kiên trì còn sống, nhưng cũng đã đến lúc có thể đi gặp Thần Hi chi chủ rồi.
Với tình trạng cơ thể hiện giờ của Chris IX, ông ta có thể cầm cự được đến giờ đều nhờ vào một ý chí kiên trì, chỉ cần hơi thở trong lồng ngực được giải phóng, sinh mệnh sẽ đến điểm cuối cùng.
Nhiều nhất cũng chỉ là mấy tháng nữa thôi là cơ thể của ông ta sẽ kiệt quệ. Quốc vương đi gặp Thần Hi chi chủ, Công quốc Mosey cũng sẽ tiến vào thời đại của George.
Xét về năng lực cá nhân, có lẽ George chỉ có thể được xem là một nhân tài bậc trung; Nhưng nếu xét về việc làm Quốc vương, Hudson lại cho rằng y là một lựa chọn tốt.
Nguyên khí của Công quốc Mosey đã bị trọng thương trong cuộc chiến tranh này, hiện giờ cần phải nghỉ ngơi lấy lại sức. Trong bối cảnh này, chỉ cần Quốc vương không cần làm gì quá sai làm là đủ.
Nhân khẩu giảm xuống trên diện ruộng, rất nhiều mâu thuẫn xã hội đã bị chiến tranh giải quyết, sau đó sẽ là làn sóng phục hồi kinh tế nhanh chóng.
Quốc vương không cần làm gì thì cũng có thể nằm thắng, trở thành "Quân vương thịnh thế". Trùng hợp là George cũng không phải nhân vật hùng tài đại lược gì, lại còn bắt kịp lợi ích của làn sóng phục hồi kinh tế này, quả thật là người thắng lớn.
Đầu thai là một việc cần kỹ thuật, người ta đã thắng ngay từ lúc bắt đầu rồi, đây là chuyện không ước ao được.
Dù sao cũng sắp phải rời đi, Hudson không ngại đưa cho vị Quốc vương tương lai này một phần ân tình. Nhưng mà phần ân tình này cũng không thể tặng không, ít nhất cũng phải để người ta biết rõ hắn đã bỏ công bỏ sức.
Mặc dù không có Hudson hỗ trợ thì sớm muộn gì những quyền lực này cũng sẽ rơi vào tay của George. Nhưng việc có thể cầm được quân quyền sớm một ngày và chậm một ngày là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
……
Một lần nữa bước vào trong vương cung, bầu không khí nơi này đã không còn khẩn trương như ngày xưa nữa, trên mặt của bọn thị nữ cũng tràn đầy tiếu dung.
Có thể thấy được việc đại quân thú nhân rút lui đã làm cho tâm trạng của các vị chủ nhân vương thất tốt hơn nhiều, ngay cả tâm tình của thị nữ cũng khá hơn.
"Bá tước các hạ, điện hạ đang huấn luyện ở diễn võ trường, không muốn chúng tôi qua đó quấy rầy, cho nên ngài chỉ có thể đến đó một mình."
Hudson rộng lượng khoát tay áo, ra hiệu cho thị nữ có thể rời đi.
Ở trong một thế giới tràn ngập gió tanh mưa máu, cuộc sống của con cháu vương thất cũng không dễ dàng gì. Mặc dù có được một cuộc sống ưu việt, nhưng đồng thời cũng phải tiếp nhận một nền giáo dục khắc nghiệt.
Huấn luyện Kỵ sĩ chính là một bài học ắt không thể thiếu.
Chỉ cần tư chất không quá kém, dùng tài nguyên của vương thất bồi đắp thì cũng sẽ có được một thân thủ không tệ.
Hudson dựa vào bật hack mới sờ đến ngưỡng cửa của Bạch Ngân Kỵ Sĩ, một người đồng lứa như Vương tử George cũng chỉ chậm hơn hắn có một tí xíu.
Trong độ tuổi này, đám con em quý tộc bình thường ở bên ngoài có thể trở thành Kỵ sĩ cao cấp đã được xưng là thiên tài rồi.
Loại này chênh lệch là nguyên nhân quan trọng mà các đại quý tộc có thể luôn duy trì lợi thế so với các tiểu quý tộc.
Thời đỉnh cao của một người là có thời hạn, con đường của cường giả cũng chú trọng đến tốc độ.
Một bước chậm, từng bước chậm, theo thời gian trôi qua, các phương diện thể năng trên thân thể bắt đầu giảm xuống, tốc độ tu luyện cũng sẽ giảm đi rất nhiều.
Hudson nhìn thấy quá trình huấn luyện nghiêm ngặt của George, dù là có người tới gần cũng làm như không nhìn thấy vậy.
Hắn đi đến ngồi xuống vị trí nghỉ ngơi quen thuộc của George rồi lặng lẽ trở thành một người xem, bọn thị vệ ở bên cạnh bảo hộ cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc với hành động của hắn.
Bạn bè mà, tùy ý một chút cũng có sao. Mặc xác y có phải là vương tử hay không, dù sao Hudson cũng phải về nước rồ, không cần phải quan tâm nhiều như vậy.
Cuộc huấn luyện rất nhanh liền kết thúc, George cầm lấy khăn mặt lau những giọt mồ hôi rồi cười ha hả nói: "Hudson, một người bận rộn như ngươi mà cũng có thời gian rảnh để tới đây sao, thật sự là rất hiếm thấy!"
Nghe được lời này, Hudson trực tiếp trợn trắng mắt. Là thống soái liên quân, hắn đương nhiên là rất bận. Dù rằng tạm thời không đánh trận, nhưng cũng có rất nhiều quân vụ cần phải xử lý.
Trước hôm nay, hắn cũng không biết là mình sẽ được về nước sớm như vậy, hắn còn chuẩn bị mang theo đại quân đi Đế quốc Thú Nhân tản bộ một vòng nữa.
"Hôm nay ta tới đây là để chào từ biệt. Khu vực nam bộ của Vương quốc vừa bùng phát một làn sóng người tị nạn, Quốc vương hạ lệnh cho quân viễn chinh trở về ổn định địa phương."
Như thể vừa nghe một tin tức kinh hoàng nào đó, Vương tử George hoảng sợ nói: "Dựa vào cái gì, chuyện này không công bằng!"
"Đã sắp đến lúc gặt hái thành quả cuối cùng rồi, hiện giờ triệu ngươi về nước xử lý những chuyện vụn vặt này rõ ràng là không có lòng tốt.”
“Bọn hắn dám đối xử với ngươi như vậy, Hudson, hay là ngươi mang theo quân viễn chinh ở lại đây đi, ta có thể cam đoan rằng nếu ở lại đây thì các ngươi sẽ thu hoạch được càng nhiều.”
“Thứ mà Vương quốc Alpha có thể cho ngươi, Công quốc Mosey có thể ra hai, gấp ba lần, thậm chí còn có thể nhiều hơn.”
“Hiện giờ ngươi quay về đó, sau chiến tranh cùng lắm chỉ thu hoạch được đất phong ở một hai quận mà thôi, nếu lại ở đây, ta có thể cho ngươi nửa cái tỉnh thành.”
“Số đất phong mà toàn bộ quân viễn chinh có thể lấy được sẽ không thấp hơn hai tỉnh thành. Chỉ cần ngươi chịu ở lại, gia tộc Koslow sẽ lập tức trở thành một trong những gia tộc hàng đầu của Công quốc.”
“Ngay cả ghế nghị viên trong Liên minh nhân tộc đều sẽ chừa cho ngươi một vị trí, Vương quốc Alpha không thể nào cho ngươi những thứ này đâu!"
Có thể thấy là vì đào chân tường mà Vương thất Mosey đã thật sự dốc hết vốn liếng.