Người dịch: Whistle
Nhưng điều này cũng dựa trên thực tế là Công quốc Mosey đã bị tổn thất nặng nề, xuất hiện một số lượng lớn các vùng đất vô chủ.
Tình hình bên phía Vương quốc Alpha thì lại tốt hơn rất nhiều, mặc dù cũng có không ít quý tộc chiến tử, nhưng lại không có bao nhiêu thế lực cả nhà cùng nhau đi gặp Thần Hi chi chủ.
Người thừa kế trực tiếp của gia tộc vẫn còn, tướng ăn cũng không thể khó coi như vậy. Cho dù là gia tộc đó sẽ xuống dốc, nhưng cũng xuống từ từ.
Nếu như người thừa kế đủ thông minh, quyết đoán nhường ra một bộ phận lợi ích, thì còn có thể thu hoạch được sự che chở của “người được lợi”.
Trừ phi thu phục lại vài tỉnh Bắc Cương, nếu không thì chiếc bánh gato này sẽ không đủ để chia cho tất cả mọi người.
Không có cách nào, chiến tranh đảo chiều quá nhanh, các quý tộc tử trận còn chưa đủ nhiều.
Trong các cuộc đại chiến lần trước, “Tổng quân số giảm thiểu” của con em quý tộc là từ 30% trở lên. Số liệu này đã bao hàm cả nam nữ già trẻ, mà không phải chỉ đơn thuần là số lượng sĩ quan tổn thất.
Từ khi chiến tranh bắt đầu đến kết thúc, rất nhiều sĩ quan quân đội đều được thay đổi từ trên xuống dưới, binh sĩ thì càng đổi nhiều hơn.
Nhà nhà đưa tang, cả nước thút thít.
Trong cuộc chiến lần này, rõ ràng là các quý tộc trong vương quốc không bị thiệt hại nhiều như vậy. Chỉ cần nhìn vào số lượng pháo đài bị thú nhân công phá là biết, còn chẳng bằng ¼ của dĩ vãng.
Tổng cộng cũng chỉ có hơn 10 quân đoàn bị tiêu diệt hoàn toàn, thấp hơn nhiều so với cùng thời kỳ trong lịch sử.
Tỷ lệ chết trận của quân viễn chinh đã được xem là cao rồi, tỷ lệ sĩ quan chết trận là hơn 60%.
Đây không phải là trách nhiệm của Hudson, hơn 90% quân số đều mất mạng trong chiến dịch Dacias.
"Thật sự rất xin lỗi, George. Ta không thể chấp nhận lời mời này.”
“Mặc kệ Vương quốc Alpha có như thế nào thì đó cũng là nơi sinh ra ta, nuôi ta lớn lên. Là một nhà quý tộc yêu nước, ta sẽ không rời bỏ quê hương."
Một câu trả lời như trong sách giáo khoa, trên mặt không nhìn ra một tia bất mãn nào.
Trên thế giới này có thiết bị chụp hình quay phim, cho nên Hudson luôn rất cẩn thận với những chuyện có liên quan đến vấn đề chính trị.
Ngay cả bạn bè cũng không ngoại lệ, hắn không dám đặt cược ích lợi của quốc gia vào sự liêm sỉ của George.
Điều kiện mà Công quốc Mosey đưa ra đúng là rất cao, và những điều kiện này chắc chắn sẽ được thực hiện, nhưng hắn sẽ không còn nhận được sự tôn trọng giống như bây giờ nữa.
"Trung thành" là phẩm chất vô cùng quan trọng trong thế giới của quý tộc. Có lẽ bên ngoài sẽ không có ai nói gì, nhưng thâm tâm của mọi người lại luôn rất khinh bỉ loại chuyện này.
Trừ phi Caesar III làm điều ngang ngược, làm ra chuyện khiến cho nhân thần cộng phẫn, nếu không thì Hudson sẽ luôn là "Trung thần" của vương quốc.
Hudson không đi ăn máng khác chủ yếu vẫn là cái giá mà Người Mosey đưa ra không đủ. Sơn Địa Lĩnh không phải chỉ có mỗi dãy núi, mà phía sau đó còn có một đầm lầy lớn và cửa thông ra biển.
Hiện giờ trong tay hắn đã có tiền, chỉ cần phát triển tất cả những địa phương này thì giá trị của nó đã không ít hơn nửa tỉnh thành rồi.
Đặc biệt là vị trí đất phong mà Người Mosey lại còn không thể khống chế. George cũng không nhắc tới vị trí cụ thể, nghĩ thôi cũng biết là ở tiền tuyến rồi.
Chỉ có những tỉnh thành nằm ở nơi biên cương mới không bị các đại quý tộc trong Công quốc Mosey phản đối.
Còn về việc đồng thời thu được đất phong ở cả hai nước, đó chẳng qua chỉ có thể thực hiện được về mặt lý thuyết. Một khi hai nước phát sinh xung đột vũ trang, vậy thì hắn phải đồng thời thực hiện nghĩa vụ quân sự ở cả hai nước.
Nghĩ tới cảnh tượng khi đó, Hudson liền cảm thấy không rét mà run.
Một nhân vật nhỏ bé như hắn không đủ sức để thừa nhận chuyện này. Chỉ có những đại quý tộc đỉnh tiêm có thực lực hùng hậu mới có đủ lực lượng tuyên bố đứng trung lập trong cuộc xung đột của hai nước.
"Thôi vậy, ta tôn trọng sự lựa chọn của ngươi. Cửa lớn của Công quốc luôn luôn rộng mở vì ngươi, ta cũng sẽ giữ lại đất phong của ngươi. Ngươi muốn tới lúc nào cũng được."
Nghe xong lời nói của George, Hudson âm thầm trợn trắng mắt. Giữ lại đất phong cho hắn, có nghĩa là vương thất đang muốn nhân cơ hội này để khuếch trương địa bàn, nói hay như hát vậy.
Biết thì biết, Hudson cũng không có ý định vạch trần. Dù gì thì hắn cũng phải rời đi rồi, cuộc tranh đấu giữa vương thất Mosey và các quý tộc trong nước cũng không liên quan gì đến hắn.
"Vậy ta cám ơn trước!"
Hudson khẽ mỉm cười nói.
Chẳng biết từ lúc nào, ở trên mặt bàn có thêm một con dấu.
Người thông minh giao dịch, có rất nhiều chuyện đều không cần phải nói rõ, chỉ cần một ánh mắt ám chỉ là có thể hiểu được mọi chuyện rồi.
"Hudson, ngươi không chịu qua thì thôi, nhưng chắc là người sẽ không phản đối việc chúng tôi mời chào các quý tộc khác trong quân viễn chinh, đúng không?"
George hiểu ngầm trong lòng nhưng vẫn cố ý hỏi.
Rõ ràng là chuyện đào chân tường này không cần phải thông báo cho Hudson biết. Quý tộc đi ăn máng khác ở nước láng giềng cũng không phải chuyện kỳ lạ gì.
Hiện giờ y đưa ra vấn đề này nhìn thì có vẻ như là đang tôn trọng đối phương, nhưng kỳ thực là đang đưa ra điều kiện.
"Không thành vấn đề, chỉ cần bọn họ chịu đi thì ta không phản đối. Nhưng mà các vị cũng phải khắc chế một chút, không thể đào hết toàn bộ người đi.”
“Sau đó quân viễn chinh vẫn còn phải tiếp tục đánh trận, ta sẽ tạm thời giữ lại số binh sĩ bổ sung, đợi khi cuộc chiến này kết thúc, hai nước mới thương lượng tiếp, như thế nào?"
Hudson mặt không đổi sắc nói.
Ám chỉ trần trụi như vậy, George đương nhiên hiểu rõ. Đơn giản là có một số người có thể đào, một số người không thể.