Quốc Vương (Bản Dịch)

Chương 68 - Chương 68 - Lười Biếng

Chương 68 - Lười Biếng
Chương 68 - Lười Biếng

Người dịch: Whistle

Một mặt thì muốn mở rộng quân bị, phục hưng vinh quang của Giáo Đình; Một mặt lại muốn tăng thu giảm chi, giải quyết những khó khăn về tài chính, cuộc sống của Giáo Đình cũng không dễ dàng.

Từ khi Giáo Đình bắt đầu mở rộng quân bị thì mối quan hệ với các quốc gia trên đại lục cũng dần trở nên căng thẳng. Ngoại trừ một số tiểu quốc vẫn còn đang bị Giáo Đình khống chế ra, các đại vương quốc còn lại đều đang nghĩ trăm phương ngàn kế ngăn cản Giáo Đình khôi phục thực lực.

Các quốc gia không có năng lực trực tiếp cắt đắt quan hệ với Giáo Đình liền bắt đầu hạ thủ với “túi tiền”, níu kéo Giáo Đình khôi phục thực lực.

Không hề nghi ngờ, Giáo Đình cũng không phải là quả hồng mềm. Đối mặt với sự đả kích có chủ đích của các quốc gia, Giáo Đình cũng triển khai những biện pháp trả đũa quyết liệt, ủng hộ tổ chức tà giáo chính là một trong số các biện pháp đó.

Phá hoại chỉ là thứ yếu, chuyện quan trọng nhất vẫn là vì vơ vét của cải.

Dưới sự chèn ép ăn ý của các quốc gia, Giáo Đình khó mà có thể nhận được đầy đủ tài nguyên từ những con đường hợp pháp, nên chỉ đành kiếm tẩu thiên phong.

Những thứ giống như Dũng Khí Dược Tề của Khô Lâu Hội đều là do Giáo Hoàng quốc sản xuất ra. Trên danh nghĩa là các tổ chức tà giáo trắng trợn cướp bóc tứ phương, nhưng thực tế số tiền tài cướp được này lại chảy vào trong Giáo Hoàng quốc thông qua những cuộc giao dịch lén lút.

Chỉ cần cho đủ nhiều, Ma pháp dược dược tề, luyện kim chế phẩm, thậm chí là tà khí, ác ma, cũng có thể lấy ra giao dịch.

Có thể nói, vì vơ vét của cải mà Giáo Đình đã trở nên điên rồ. Mặc dù là vậy thì cũng chỉ có thể miễn cưỡng cầm cự được trước số quân phí khổng lồ kia.

Nghe nói phải giảm bớt dự toán, đoàn trưởng Blake lập tức khóc không ra nước mắt. Mặc dù khoản thuế mà vương quốc Alpha nộp lên không nhiều, nhưng số tiền đó cũng có thể nuôi sống một binh đoàn Kỵ binh hoặc là một binh đoàn bộ binh gồm 5000 người.

Mặt ngoài đến xem, số tiền này còn kém hơn khoảng lợi tức khi nâng đỡ Khô Lâu Hội rất nhiều. Nhưng mà khoản thuế này lại liên tục không ngừng chảy vào trong túi của bọn hắn, mà lợi nhuận thông qua việc cướp bóc chỉ có được một lần.

Dựa theo lệ cũ của những năm trước, chỉ cần khoản thuế mà phân hội trong các quốc gia nộp lên cho Thánh Đình bị giảm bớt thì chưa bao giờ được khôi phục. Chuyện này cũng mang ý nghĩa là số tiền mà hiện giờ Thẩm Phán Kỵ sĩ đoàn đã mất đi, tương lai cũng rất khó có thể cầm về.

Blake vừa định giải thích thì thấy những ánh mắt tràn ngập sát khí của các đồng liêu, gã ta lập tức bình tĩnh lại.

Vấn đề hiện giờ cũng không chỉ là một chút thuế này, phiền phức thật sự chính là chuyện này có thể dẫn tới phản ứng dây chuyền. Lỡ như các quốc gia trên đại lục đều học theo, vậy thì áp lực tài chính của Giáo Đình sẽ càng lớn hơn.

Chủ yếu là do thực lực của các quốc gia tăng trưởng đã hoàn toàn thoát khỏi sự ý lại vào Giáo Đình. Nguyên bản mọi người còn cần phải mượn Giáo Đình để trấn áp tà ma, nhưng các quốc gia bây giờ đều đã bồi dưỡng được tay chân của riêng mình.

Đơn giản tới nói, công việc của Giáo Đình đã bị người ta cướp mất, bây giờ đang ăn không ngồi rồi. Hết lần này tới lần khác cái này là cái kẻ ăn không ngồi rồi này còn không an phận, suốt ngày nghĩ đến chuyện muốn làm lão đại, người ta có thể không hận được sao.

“Bệ hạ yên tâm, thuộc hạ lập tức phái người đi thu hồi Huyết Nguyệt Kèn Lệnh, đồng thời chặt đứt quan hệ với Khô Lâu Hội, tuyệt đối sẽ không để lại bất kỳ dấu vết gì.” Blake lập tức đảm bảo nói.

......

Trời nắng chang chang, quân đoàn số 5 vốn nên nghỉ ngơi trong cơ sở tạm thời thì lại đang trên đường hành quân.

Cách trời tối chỉ còn mấy tiếng đồng hồ nữa, nhưng khoảng cách đích đến lại còn hơn mười dặm đường, dù sao cũng phải cố gắng biểu hiện một chút.

Khoảng cách ngắn như vậy, cho dù gặp phải phản quân đánh lén thì liên quân chủ lực cũng có thể kịp thời chạy đến tiếp viện. Tính an toàn đã được bảo đảm, không cần phải bảo tồn thể lực nữa.

Đám binh sĩ cố gắng gấp rút lên đường, đối với các quý tộc lão gia mà nói, lộ trình chỉ là hơn mười dặm, chiến mã có thể chạy đến đó chỉ trong thời gian một chén trà.

Hudson cưỡi chiến mã đang du ngoạn thưởng thức vẻ đẹp non sông, chuẩn bị tiếp tục lười biếng đến cùng.

“Hướng đông nam phát hiện ra dấu vết khả nghi của đội xe đang chạy về thành Dadir, hư hư thực thực là phản quân......”

Tin tức mà thám tử truyền đến đã cắt đứt sự nghiệp lười biếng của Hudson, đồng thời cũng khơi dậy sự nhiệt tình của đại đội ăn cướp.

Mặc dù vụ chia của lần trước mọi người đã cãi nhau ầm ĩ rất không thoải mái, nhưng lại không hề ảnh hưởng đến sự nhiệt tình đi ăn cướp của mọi người, nhất là loại chuyện thịt dâng đến miệng này.

Đám người đều không cần thảo luận liền đã nhất trí quyết định đi cướp. Vào thời khắc quan trọng này mà lại chạy đến thành Dadir, cho dù không phải là phản quân thì cũng là phản quân.

Lần thứ nhất đi ra ngoài ăn cướp, tâm tình của Hudson tâm tình là trong hưng phấn xen lẫn với thấp thỏm. Trực giác nói cho hắn biết, đã vào lúc này rồi mà còn có thể chạy tới thành Dadir, đội xe này tuyệt đối không phải đang vận chuyển trân bảo gì đó.

Vì binh lực bị giới hạn nên liên quân không thể vây quanh đội xe này được, nhưng cũng sẽ không bỏ mặc bọn chúng tự do đi lại.

Hoài nghi thì hoài nghi, nhưng ăn cướp thì vẫn là phải tham dự. Căn cứ vào kinh nghiệm cuộc sống trước đó, Hudson biết rõ là trên thế giới này không có cái gì đáng sợ hơn “nghèo”.

Đừng thấy trong cuộc chiến này hắn đã mò được không ít chỗ tốt, nhưng đại bộ phận vật tư đều khó có thể đổi thành tiền, cho nên trong tay Hudson cũng chẳng có bao nhiêu tiền mặt.

Bình Luận (0)
Comment