Người dịch: Whistle
Giám mục Sauron không dám để Vua Người Lùn tiếp tục giày vò, gã ta lập tức bưng bát rượu trước mặt lên rồi uống một hơi cạn sạch.
"Đa tạ bệ hạ khoản đãi, Sauron..."
Không đợi Giám mục Sauron nói hết lời, trong bát lại được rót đầy rượu.
"Giám mục không cần khách khí. Vương quốc Người Lùn và quý Giáo Đình vẫn luôn là bạn bè.”
“Vì tình hữu nghị lâu dài của hai nước chúng ta, ngươi nhất định phải uống thêm một chén nữa!"
Nghe được ba chữ "tình hữu nghị", Giám mục Sauron liền âm thầm kêu khổ. Giữa song phương xác thực tồn tại hữu nghị, nhưng đó đã là chuyện của trăm năm về trước.
Trước đó, khi Giáo Đình xưng bá đại lục, song phương cũng từng xảy ra không ít xung đột.
Chỉ cần nhìn vào cảnh tượng trước mắt thì cũng biết là tình hữu nghị giữa song phương sâu bao nhiêu rồi.
Sau khi kiên trì uống xong chén thứ hai, Giám mục Sauron liền phát hiện ra thị nữ Người Lùn đang tiếp tục rót rượu, gã ta liền trực tiếp giả say ngã xuống mặt đất.
Mất mặt thì mất mặt thôi, nếu như bản thân mình không bị say ngã thì cũng sẽ bị quá chén. Chủ động ngã xuống thì còn có thể uống ít một chút.
Chính chủ ngã xuống, hào hứng của Vua Người Lùn cũng không còn. Ông ta bền căn dặn với thị nữ: "Mau dẫn quý khách xuống dưới nghỉ ngơi!"
Sau khi đưa tiễn Giám mục Sauron, Vua Người Lùn nhìn về phía bắc của đại lục, sau đó vẫy tay gọi thân tín lại nói: "Nói cho sứ giả của thú nhân biết là ta đã giúp đỡ bọn họ rất nhiều rồi.”
“Nếu như muốn chúng ta tham gia hòa giải thì kêu bọn hắn tranh thủ thời gian thể hiện thành ý của mình đi, nếu không để đại biểu của nhân tộc đồng thời ra giá thì bọn hắn sẽ gặp phiền phức lớn!"
Đại diện của Giáo Đình tới thu mua tộc Người Lùn để bọn họ không nhúng tay vào cuộc chiến tranh này?
Dù sao hiện giờ Vua Người Lùn đã mặc định là như vậy.
Ngay cả khi một đại diện từ quốc gia khác đến, ông ta vẫn sẽ cho là như vậy. Chân tướng là gì đã không quan trọng nữa, chỉ cần có thể lừa được là được.
Theo Vua Người Lùn, loài người rất chán ghét, Thú nhân cũng chẳng phải hạng tốt lành gì.
Hiện giờ ông ta có khuynh hướng ủng hộ thú nhân chẳng qua là vì thực lực của nhân tộc quá mạnh. Bỏ mặc để nhân tộc tiếp tục phát triển, cuối cùng cũng sẽ có ngày tộc Người Lùn không còn nơi lăn lộn nữa.
Nếu hai bên cũng đều là đồ quỷ sứ chán ghét, vậy thì việc lần này không thể làm không công. Muốn tộc Người Lùn gia nhập hòa giải thì phải bỏ ra lợi ích thực tế.
…..
"Cái gì?"
"Kêu ta mang binh đi tiếp ứng quân viễn chinh phương bắc phá vây, đây là sách lược do tên ngu ngốc nào nghĩ ra được vậy?"
Hudson không nhịn được chửi thẳng mặt.
Quân viễn chinh phương bắc tụ tập tập hợp lại để phòng thủ tại chỗ, giống như một con nhím. Thú nhân muốn ăn được con nhím này thì cũng phải chịu đau trước đã.
Cho dù là có thể tiêu diệt được quân viễn chinh phương bắc thì bọn chúng cũng phải bỏ ra một cái giá vô cùng to lớn.
Nhưng khi lựa chọn phá vây thì tình huống sẽ khác. Có lẽ sẽ có không ít kỵ binh chạy được, nhưng còn bộ binh thì phải xem Thần Hi chi chủ có chịu phù hộ hay không.
Nếu như Hudson là quan chỉ huy thú nhân, sau khi hắn chặn đường thành công liền sẽ chủ động thả đội kỵ binh rời đi, sau đó tập trung lực lượng để nuốt hết toàn bộ quân đoàn bộ binh của quân viễn chinh.
Mang binh ra ngoài tiếp ứng, nói thì đơn giản, vấn đề là nên đi chỗ nào tiếp ứng?
Khoảng cách giữa song phương không dưới năm trăm dặm, không quân của địch nhân lại đang bay đầy trời, Hudson không ngu đến mức mang theo đội quân của mình hành động ngay dưới mắt thú nhân.
Một đội ngũ hơn trăm người thì có thể lén lút chạy vào. Một đội ngũ ngàn người thì cũng có thể chia thành tốp nhỏ chui vào trong Đế quốc Thú Nhân.
Nhưng hơn trăm vạn người đồng thời hành động, cho dù có chia ra thì cũng là một đám lớn, trừ phi đám Người Ưng đang bay trên trời đều bị mù.
"Bá tước Lauren, làm phiền ông chuyển lời cho bệ hạ.”
“Nếu như đội ngũ phá vây của quân viễn chinh có thể chạy vào trong phạm vi trăm dặm của phòng tuyến thì ta sẽ lập tức mang binh ra ngoài tiếp ứng.”
“Nếu như xa hơn, chuyện này đã vượt quá phạm vi năng lực của ta. Chỉ cần là người có một chút kiến thức quân sự cũng biết là động tĩnh do đại quân hành động gây ra lớn như thế nào.”
“Tùy tiện xuất kích, sợ là còn chưa tiếp ứng được quân viễn chinh phương bắc thì quân biên phòng đã bị đánh cho tan tác rồi.”
“Vương quốc không còn bao nhiêu vốn liếng, chúng ta không thể tùy hứng.”
“Ta kiến nghị bệ hạ tốt nhất là nên sử dụng những thủ đoạn ngoại giao, tranh thủ hối thúc viện binh của liên minh nhân tộc!"
Hudson quả quyết cự tuyệt.
Đây là một cái hố to, hắn cũng đâu phải người ngu, biết rõ là hố mà còn nhảy vào bên trong.
"Bá tước Hudson tôn kính, Quốc vương bệ hạ cũng đang rất khó xử.”
“Viện quân của Liên minh nhân tộc vẫn còn chưa thấy động tĩnh gì, lương thảo của quân viễn chinh phương bắc đã không còn lại bao nhiêu. Vì tiếp tục sinh tồn, các quan quân tiền tuyến đã bắt đầu ăn thịt thú nhân rồi.”
“Ngài là bậc thầy về binh pháp, chắc là cũng biết chuyện này có ý nghĩa gì.”
“Dưới sự dẫn đầu của Ngũ Đại Công Tước Bắc Cương, đám đại quý tộc trên tiền tuyến đã bắt đầu ép Nguyên soái Campbell thoái vị.”
“Trước sức ép của quân đội, Nguyên soái chỉ đành đồng ý kế hoạch phá vây."
Nghe được lời giải thích của Bá tước Lauren, Hudson cuối cùng cũng hiểu lý do tại sao một người luôn luôn anh minh như Caesar III lại đồng ý với kế hoạch ngu ngốc này rồi.
Là một quốc gia liên minh theo hình thức đầu tư cổ phần, khi các đại quý tộc trong nước đã nhất trí lập trường, thì ý nghĩ của Quốc vương sẽ không còn quan trọng nữa.
Đối với một đội quân đang bị bao vây mà nói, lâu như vậy vẫn không thấy được viện quân xuất hiện, bọn họ đang phải chịu áp lực rất lớn.