Người dịch: Whistle
Không có bất kỳ cái gì ngoài ý muốn, bọn họ không chung đội với nhau. Nguyên soái Campbell không chỉ giao nhiệm vụ mở đường và đoạn hậu, ngay cả phương hướng phá vây đều đã được vạch ra rất rõ ràng.
Có nhiều lựa chọn khác nhau như vậy, xác suất để một nhóm thế lực được phân phối ở chung với nhau cũng đã giảm đi rất nhiều.
Về mặt bản chất thì chuyện này vẫn là vì cân bằng chính trị trong Vương quốc. Ông ta lo rằng lỡ như quân đội phá vây ra ngoài đều đến từ một nhóm lợi ích thì sẽ rất bi kịch.
Hiện tại an bài như vậy, cho dù là hướng nào phá vây thành công thì trong đội đó cũng sẽ có rất nhiều thế lực.
Mọi khía cạnh đều đã được lo liệu, chỉ có nhóm năm người muốn bán đồng đội cầu sinh là bị hố khổ. Đồng thời hành động với các thế lực khác thì cũng đừng mong là thú nhân sẽ bỏ qua cho bọn hắn.
Chờ sĩ quan ghi lại nhiệm vụ của mình, Nguyên soái Campbell vung tay lên nói: "Mọi người trở về chuẩn bị sẵn sàng đi, sau khi hừng đông, chúng ta sẽ xuất phát.”
“Hành động lần này, chúng ta đã không có đường lui. Hoặc là xông ra vòng vây của địch nhân, mang theo đội ngũ còn sống trở về Vương quốc; hoặc là ở lại làm bạn với đại thảo nguyên này, vĩnh viễn ngủ say ở nơi đây."
. . .
Cuộc chiến phá vây thảm thiết đã được mở màn. Nhờ được sự giúp đỡ của Giáo Đình, hành động quan hệ xã hội của Đế quốc Thú Nhân cũng thuận lợi hơn nhiều.
Những dị tộc chậm chạp không nguyện ý tham gia hòa giải, một mặt là vì quan hệ ngoại giao tồi tệ của thú nhân; một mặt là đang lo nhân tộc trả thù.
Đối mặt với bá chủ đại lục, ai cũng phải nhiều nghĩ nhiều một chút. Lỡ như sau này nhân tộc muốn trả thù, những đồng minh này có chịu đứng ra giúp đỡ hay không.
Sự xuất hiện của Giáo Đình đã làm cho bọn họ bỏ qua nỗi lo này. Trong nội bộ của nhân tộc có người kéo chân sau, vậy thì còn có gì đáng sợ nữa chứ!
Ngoài bên phía tộc Người Lùn gây ra một vụ ô long ra, các chủng tộc khác trên đại lục khác, về cơ bản đều thuận buồm xuôi gió.
Hết chủng tộc này đến chủng tộc khác đứng ra tỏ ý muốn hòa giải, Liên minh nhân tộc dần dần cảm nhận được áp lực.
Bá chủ đại lục đúng là rất mạnh, nhưng bá chủ đại lục còn chưa cuồng vọng đến mức coi trời bằng vung. Đối mặt với áp lực của các tộc, ngay cả Charles III đều cảm nhận được áp lực.
Chủ đề có chấp nhận hòa giải hay không đã được đẩy lên cao trào trong Hội nghị liên minh.
Lutecia, Hội đồng liên minh.
Khi tình hình vượt khỏi tầm kiểm soát, ngày càng có nhiều người trong hội nghị ủng hộ việc sử dụng biện pháp đàm phán để giải quyết vấn đề. Ngược lại thì vị lãnh tụ phản chiến phái ban đầu là Giáo Đình thì lại không ngừng kêu gào đòi chiến tranh.
"Các vị nghị viên, chúng ta là bá chủ đại lục Aslante, cho nên nhất định phải luôn duy trì uy nghiêm của mình.”
“Các tộc mới vừa tuyên bố tham gia hòa giải, chúng ta liền lựa chọn ngưng chiến với thú nhân, nếu như chuyện này truyền ra ngoài, chẳng phải bọn dị tộc sẽ nghĩ rằng: nhân tộc ta đang sợ bọn chúng!”
“Một khi tiền lệ này được mở ra, những chuyện tồi tệ như vậy sẽ xảy ra ngày càng nhiều trong tương lai.”
“Ta đề nghị sử dụng một đòn mãnh liệt để hủy diệt Đế quốc Thú Nhân một cách nhanh chóng, để cho các tộc khác biết rõ sự lợi hại của nhân tộc ta.”
“Các tộc trên đại lục đều đang trong tình trạng năm bè bảy mảng, vốn không đáng được nhắc tới. Chúng ta cứ việc phái người thả tin tức ra ngoài, sau này kẻ nào dám ra mặt cho thú nhân thì kẻ đó sẽ bị chúng ta chèn ép. . ."
Giám mục Giám mục Montesson dõng dạc diễn thuyết đạo.
Không có bất kỳ cái gì ngoài ý muốn, chỉ có các quốc gia phương bắc mới lựa chọn ủng hộ đề nghị chủ chiến của Giáo Đình. Ngay cả một quốc gia luôn luôn không hợp với bọn họ là Vương quốc Alpha cũng đang đứng về phía Giáo Đình.
Vương quốc Alpha vốn còn đang lo là bọn họ hoạt động quá mạnh sẽ chọc thú nhân nổi giận rồi "giết con tin" . Nhưng bây giờ quân viễn chinh phương bắc đã bắt đầu phá vây rồi, trong tay thú nhân đã không còn đồng chíp nào nữa.
Vương quốc Alpha vẫn luôn là phe kiên định của "Diệt thú phái ", giờ phút này đương nhiên là phải dốc toàn lực thúc đẩy phương án này rồi.
Ngay cả khi có mâu thuẫn với Giáo Đình, nhưng chỉ cần hiện giờ Giáo Đình chịu chủ chiến thì mọi người có thể trở thành bằng hữu tạm thời.
"Ngài Giám mục, thế lực dẫn đầu cuộc hòa giải lần này chính là Long tộc. Ngài có chắc là mình muốn chèn ép bọn chúng chứ?"
Đột nhiên, một giọng nói cắt đứt màn diễn thuyết đầy nhiệt tình của Giám mục Montesson, còn đưa ra một vấn đề trí mạng —— Long tộc.
Trên đại lục Aslante có vô số chủng tộc, Giáo Đình chẳng sợ bố con thằng nào. Nhưng bọn họ lại một chủng tộc đã sớm dời hang ổ của mình tới nơi khác - Long tộc.
"Các hạ không cần phải nói đùa như vậy. Long tộc đã lui ra khỏi đại lục nhiều năm rồi, cô treo hải ngoại. Hiện giờ sợ là chẳng còn mấy ai biết rõ vị trí cụ thể của Đảo rồng, vậy thì làm sao chèn ép được?”
“Hiện giờ chỉ có mỗi một con rồng xuất hiện mà thôi, nó chỉ đại diện được cho bản thân nó. Làm sao có đủ tư cách đại diện cho Long tộc chứ."
Giám mục Montesson mạnh mẽ phủ định.
Vài ngày trước, ông ta vẫn còn nói là cần phải tính đến Long tộc sau lưng của con Hồng Long đó, nhưng chớp mắt một cái, hôm nay cũng xảy ra chuyện tương tự, nhưng câu trả lời lại hoàn toàn kahcs.
"Giám mục Montesson nói không sai, một con Hồng Long đúng là không đại diện được cho Long tộc, cho dù là Long vương cũng không ngoại lệ.”
“Theo ta được biết, Rồng ngũ sắc không có quyền nói chuyện nhiều trong Long tộc, từ xưa đến nay, Long tộc chưa từng có tiền lệ để cho một con Rồng ngũ sắc đứng ra làm đại diện.”
“Ta còn đặc biệt tham khảo ý kiến của các Long kỵ sĩ trong Vương quốc, hơn một trăm năm gần đây, trên Đảo Rồng không ban hành bất kỳ sắc lệnh nào cho thế giới bên ngoài.”
“Thú nhân chỉ đang phô trương thanh thế, muốn lừa dối quá quan, cho nên không cần phải để ở trong lòng."