Người dịch: Whistle
Charles III vừa mới nói xong, sĩ khí của phái chủ chiến lập tức đại chấn, nhưng Giám mục Montesson lại trợn tròn mắt.
Kịch bản này không đúng nha!
Charles III vốn nên thuộc về phái phản chiến, tại sao bây giờ lại nói chuyện giúp cho phái chủ chiến vậy?
Là Quốc vương của đệ nhất Vương quốc trên đại lục, y vừa mới mở miệng, những nghị viên đi theo Vương quốc Frank lăn lộn chắc chắn sẽ lập tức thay đổi lập trường.
Phe chủ chiến vốn đang ở thế yếu thì nay lại chiếm thế thượng phong.
Giám mục Montesson bỗng nhiên cảm thấy bối rối. Đều đã thay đổi thành như vậy rồi, lão ta nên chơi như thế nào tiếp đây?
Giáo Đình ra mệnh lệnh cho lão ta theo phe chủ chiến, mục đích là để liên minh bác bỏ phương án phát động chiến tranh. Nhưng xét theo tình huống trước mắt, nếu cứ tiếp tục như vậy thì không chừng các phương sẽ phải thảo luận xem nên xuất binh như thế nào rồi.
Giám mục Montesson nhìn thoáng qua đại điện của Vương quốc Alpha đang nở nụ cười ở bên cạnh, lão ta lập tức hiểu ra vấn đề.
Charles III phản chiến, đây chẳng qua là trong tình huống bình thường. Nếu như có ngoại lực tham gia, thì y vẫn có khả năng thay đổi lập trường, ví dụ như: Có người đưa ra điều kiện mà y không có cách nào cự tuyệt.
Nội dung cụ thể của cuộc giao dịch này là gì thì lão ta không biết, nhưng Giám mục Montesson biết rằng lần này xảy ra chuyện lớn rồi.
Ngay từ đầu thì lão ta đã rơi vào bẫy của địch nhân. Địch nhân đã sớm đoán được lão ta muốn quấy rối, cho nên mới cố ý sai người thả ra tín hiệu là Vương quốc Frank sẽ phản đối cuộc chiến tranh này.
Nước đổ khó hốt. Cho dù có vô liêm sỉ cỡ nào thì cũng không thể thu hồi những lời vừa mới nói được.
…….
"Bắn!"
Một mệnh lệnh được phát ra, những mũi tên màu trắng gào thét lao ra như mưa, bay thẳng đến đại quân thú nhân đang cản đường.
"Nâng thuẫn, xuất kích!"
Chiếc mộc thuẫn giản dị lập tức được chống lên, đón lấy mưa tên, và từng bước áp sát về phía quân đội nhân tộc.
Vừa nhìn liền biết những kẻ địch trước mắt chính là quân tinh nhuệ của thú nhân rồi, Công tước Agiron tức giận đến mức muốn thổ huyết.
Đã nói xong là sẽ thả bọn hắn một ngựa, kết quả, chiến kỳ của mình đã được treo lên thật cao mà cũng chẳng thấy thú nhân chùn tay một chút nào.
Đi tìm thú nhân đòi một lời giải thích là chuyện không thể nào. Một khi loại giao dịch không thể lộ ra ngoài ánh sáng này bị bại lộ thì ông ta cũng sẽ tiêu tùng.
Cũng không phải chỉ có một mình bọn họ phá vây về phía đông nam, còn có Bá tước Pierce thống lĩnh liên quân của các quý tộc tỉnh Đông Nam và Tây Nam ở bên cạnh hỗ trợ.
Hiện giờ thì mọi người đang liên thủ tác chiến, không nói là nhất cử nhất động đều sẽ lọt vào trong mắt của đối phương, nhưng về mặt tổng thể thì mọi người đều sẽ quan tâm lẫn nhau.
"Hỡi các kỵ sĩ anh dũng, vì vinh quang, đi theo ta xuất kích!"
Công tước Agiron gầm lên.
Không có đường thì chỉ có thể giết ra một con đường máu.
Nhìn thấy cảnh này này, kẻ phụ trách chỉ huy đại quân thú nhân là Agustin liền âm thầm lắc đầu.
Không phải là do ông ta không tuân thủ ước định, mà là vì kịch bản đã thay đổi. Nhân tộc lại không có đặc điểm nổi bật giống thú nhân, cho dù ông ta có muốn đả kích trọng điểm quý tộc phương nam thì đám binh sĩ thú nhân dưới trướng cũng không phân biệt được người nào là quý tộc phương nam!
Nếu như phải thả quân đội của Công tước Agiron rời đi thì cũng có nghĩa là phải thả toàn bộ quân đội ở trước mắt này rời đi.
Đế quốc Thú Nhân đã gặp được đủ phiền phức rồi, nếu như lại để cho quân viễn chinh phương bắc toàn thân trở ra, không chừng tận thế sẽ thật sự hàng lâm.
"Kỵ binh xuất kích, ngăn chặn kỵ sĩ đoàn của địch nhân!"
Cuộc chiến đẫm máu bắt đầu. Hai đội quân tinh nhuệ đang va chạm rất ác liệt trên một vùng đại thảo nguyên.
Chiếc búa chiến của Công tước Agiron giống như cuồng phong quét lá rơi vậy, ba tên Kỵ binh Behemoth ở phía đối diện lập tức quét bay lên trời, phát ra những tiếng kêu thảm thiết!
Đám thân vệ thì đi sát theo sau lưng Agiron, cầm theo Ma pháp nỏ loại nhỏ để nhắm bắn bốn phía, mỗi lần bóp cò đều bốn mũi tên bay ra, sau đó liền nghe thấy những tiếng kêu thảm thiết và tiếng ngã ngựa đồng thời vang lên.
Bá tước Pierce ở cách đó không xa đã vứt bỏ chiến thuẫn, hai tay đồng thời nắm chặt cây thương kỵ sĩ, đâm xuyên qua địch nhân giống như một luồng sáng, đầu thương màu bạc trắng lập tức được khoác lên mình một bộ xiêm y màu đỏ.
Chủ soái xung phong đi đầu, sĩ khí của thuộc hạ lập tức dâng cao. Bị bầu không khí này lây nhiễm, đám binh sĩ vốn còn đang lo lắng cũng dần dần trở nên khát máu điên cuồng.
Hoặc là giết ra một đường máu, hoặc là biến thành thức ăn của địch nhân, cuối cùng hóa thành... để nuôi dưỡng vùng đại thảo nguyên này.
Ngay khi đại quân phá vòng vây, Nguyên soái Campbell lập tức hạ lệnh thiêu hủy doanh trại, lửa vẫn còn đang cháy hừng hực ở sau lưng.
Sự thật đã chứng minh là công tâm chiến đã có hiệu quả. So với những cuộc chiến trước đó, tốc độ di chuyển của quân pháo hôi thú nhân rõ ràng là đã chậm chạp hơn nhiều.
Gặp phải quân đội nhân tộc chặn đường thì lập tức dừng bước giằng co, không hề có ý định tiến lên.
Bọn chúng đều đã khôn hơn rồi, thành quả thắng lợi là của Ngũ Đại Hoàng tộc, nhưng mạng lại là của bản thân.
Nhân tộc đúng là một mối đe dọa rất lớn, có thể trực tiếp nghiền ép Ngũ Đại Hoàng tộc của bọn chúng. Nhưng không phải chỉ cần đội chung một cái mũ Đế quốc Thú Nhân thì có thể cưỡng ép thay đổi bản chất của vấn đề.
Ảnh hưởng trực tiếp nhất của cách chiến đấu tiêu cực biếng nhác này chính là: con số thương vong của quân đội Ngũ Đại Hoàng tộc phụ trách chặn đường trực diện đã tăng lên nhiều.
Không chỉ riêng hướng đông nam, mà tình hình ở một vài phương hướng khác cũng như vậy. Đối mặt với quân viễn chinh phương bắc đang bị hỏa thiêu hậu phương, quân đội của Hoàng tộc thú nhân phụ trách chặn đường thực sự là không chịu đựng nổi.
Trận chiến dần trở nên ác liệt hơn, hai phe tham chiến đều phải trả một cái giá thê thảm đau đớn. Không biết từ lúc nào, một vài tộc trưởng của các bộ lạc đã tập hợp lại với nhau.