Người dịch: Whistle
Không phải là vì gã ta không có ánh mắt chiến lược, mà Vương quốc Alpha thật sự là quá nghèo. Chiến tranh tiến hành đến hiện tại, trong quốc khố đã không còn thấy bóng dáng một con chuột nào chạy qua nữa.
Trong túi không có tiền, một vị Bộ trưởng Bộ tài chính như ông ta cũng cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.
Ngay cả khi vật liệu xây dựng phòng tuyến đều là vật liệu địa phương có sẵn, nhưng dân phu cũng cần phải ăn cơm nha. Bị chiến tranh ảnh hưởng, sản lượng lương thực trong nước đã giảm mạnh, không thể đáp ứng được nhu cầu của toàn bộ dân chúng nữa, chỉ có thể mua sắm từ hải ngoại.
Một xu tiền làm khó anh hùng hán, huống chi Vương quốc Alpha lại đang thiếu rất nhiều tiền. Tình hình tài chính của Vương quốc thiếu hụt đến mấy ngàn vạn, còn nhiều hơn một năm tài chính thu vào, Bộ tài chính cũng không có cách nào lấy ra được.
"Delgado, đừng quá lo lắng. Chẳng phải chúng ta vừa mới thu thuế chiến tranh sao?”
“Cắn răng kiên trì một lần là có thể nghĩ ra biện pháp. Vì đại cục, lần này mọi người đồng thời thắt lưng buộc bụng, chịu khổ vài năm đi.”
“Ta sẽ đi đầu trong vấn đề này, từ giờ đến khi tình hình tài chính của vương quốc chuyển biến tốt đẹp, ta sẽ không nhận một đồng tiền lương nào. Toàn bộ quan viên cấp cao của Vương quốc đều sẽ bị ngừng phát lương, các quan viên trung hạ tầng sẽ bị cắt giảm từ 30-50%.”
“Ngân sách của các bộ cũng bị cắt giảm; Tiền thưởng của những người có công thì chỉ có thể phát cho các tiểu quý tộc, những người còn dư đều thiếu trước đi!"
Tể tướng Đại công tước Newfoundland tỏ vẻ bình tĩnh nói.
Đây chắc chắn là một lời đề nghị đắc tội với vô số người. Từ khi chiến tranh bộc phát, đãi ngộ và phúc lợi của các quan chức đã bị giảm xuống trên diện rộng, bây giờ lại cắt giảm thêm nữa, tiền tới tay lại càng ít.
Ngân sách của các bộ thì lại càng không cần phải nói. Từ khi chiến tranh bộc phát, ngoài Bộ Quân vụ là không ngừng được gia tăng chi tiêu ra, những ngành khác đều đang thắt lưng buộc bụng.
Vấn đề quân công tiền thưởng lại là chuyện dễ giải quyết nhất. Bởi vì chiến tranh, không chỉ có tiền thưởng chưa được phát, mà ngay cả tiền trợ cấp cho các quý tộc bị thiệt mạng cũng chưa được cấp.
Biết rõ là bom mà cũng phải giẫm vào, ai bảo lão ta là Tể tướng của vương quốc chứ?
Là người đứng đầu bách quan, trong những thời khắc mấu chốt này, nếu như lão ta không dám đứng ra làm tội nhân, vậy thì chỉ có thể để cho Quốc vương Caesar III tự mình hạ tràng gây thù chuốc oán thôi.
"Tể tướng, đây vẫn còn thiếu rất nhiều. Hầu hết các quan chức Vương quốc đều tự nguyện thực hiện nghĩa vụ, tiền lương mà Bộ tài chính phát ra vốn đã không nhiều, vả lại Bộ tài chính vẫn còn đang nợ 2 tháng tiền lương của mọi người.”
“Ngân sách của mỗi bộ cũng bị ép hết lần này đến lần khác, trừ khi ngài có thể giảm chi phí của Bộ Quân vụ xuống, nếu không cùng lắm chỉ có thể kiếm ra được mấy chục vạn kim tệ mà thôi.”
“Tiền thưởng của các quý tộc đã sớm bị Bộ tài chính biển thủ sắp hết rồi. Mấy triệu kim tệ còn dư lại trong sổ sách là dùng để đề phòng tình huống khẩn cấp.”
“Nguy cơ mà chúng ta đang phải đối mặt hiện giờ đã không thể được giải quyết bằng cách giảm chi tiêu nữa rồi. Biện pháp duy nhất chính là khai nguyên, ví dụ như: Lại trưng thu thêm một lần thuế chiến tranh, hoặc là vay nợ của các quốc gia trong liên minh!”
“Thẳng thắn mà nói, hai sự lựa chọn này đều không tốt.”
“Chỉ tính riêng năm ngoái thôi, chúng ta đã chinh thu ba lần thuế chiến tranh rồi, đầu năm lại thu thêm một lần, hiện giờ lại thu tiếp nữa, sợ là có rất nhiều tiểu quý tộc không chịu nổi.”
“Còn việc vay nợ bên ngoài, ta cảm thấy Bá tước Francois có quyền lên tiếng nhiều hơn."
Delgado nhún vai nói.
Tài chính của vương quốc có thể cầm cự đến giờ mà không bị phá sản, một Bộ trưởng Bộ Tài chính như ông ta có thể tự hào tuyên bố với ngoại giới rằng mình xứng đáng với Vương quốc này.
"Bộ trưởng Bộ Tài chính nói không sai, vay nợ của các quốc gia khác cũng không phải là một lựa chọn tốt. Tham khảo các trường hợp vay nợ trước đây của chúng ta, quy trình này cũng không hề tốt đẹp gì.”
“Vài ngày trước, trong Công quốc Mosey xuất hiện một loại trái phiếu chiến tranh, ta cảm thấy Bộ tài chính có thể học theo một chút.”
“So với việc đàm phán với chính phủ các nước thì chuyện trực tiếp chào hàng trái phiếu chiến tranh có tiền lãi với các đại quý tộc trong và ngoài nước sẽ càng dễ thu được tài chính hơn."
Bá tước Francois bình tĩnh nói.
Công quốc Mosey chào hàng trái phiếu chiến tranh đã sớm huyên náo xôn xao trên đại lục. Nguyên nhân mà bọn họ không bán trái phiếu chiến tranh vào trong Vương quốc Alpha là vì tất cả mọi người là "Nát huynh nát đệ", cuộc sống của ai cũng không dễ chịu gì.
Là Bộ trưởng Bộ Ngoại vụ, Bá tước Francois đương nhiên phải là phải tìm hiểu cho rõ chuyện đang xảy ra ở nước láng giềng.
"Khoản thiếu hụt tài chính hiện giờ của chúng ta cao đến hơn 30 triệu kim tệ. Nhiều tiền như vậy, chỉ dựa vào phát hành trái phiếu chiến tranh là có thể mượn được sao?”
“Ta tuyên bố trước, không thể đi vay nặng lãi. Tài lực của Vương quốc có hạn, không có khả năng chịu được tiền lãi quá cao. Cho dù là vay nợ bình thường thôi thì chúng ta cũng đã không chịu đựng được rồi!"
Bộ trưởng Bộ Tài chính Hầu tước Delgado nghiêm túc nói.
Vừa muốn vay tiền, nhưng lại không chịu nâng cao tiền lãi, đây đã là một mệnh đề mâu thuẫn rồi.
Các đại quý tộc đương nhiên là có lòng yêu nước, nhưng tấm lòng yêu nước này của bọn họ đáng giá trị bao nhiêu kim tệ thì lại là một ẩn số.
Huống chi chiến tranh tiến hành đến hiện tại, các quý tộc cũng đã tiêu hao không ít vốn liếng, hiện giờ đã không còn giàu có như trước nữa.
Cho dù mọi người nguyện ý ủng hộ vương quốc, sợ là cũng rất khó lấy ra một lượng lớn tiền mặt để mua trái phiếu chiến tranh, dù sao bọn họ còn phải để lại tiền để trùng kiến sau chiến tranh.