Người dịch: Whistle
Các quý tộc trời nam biển bắc đều có đặc sắc riêng của mình, nhưng họ có một điểm chung, đó chính là —— quyền mưu.
Hudson mơ hồ phát hiện ra cuộc đại chiến lần này đã bị các thế lực lớn xem như đá mài đao dùng để rèn luyện hậu bối nhà mình, như thể đang chuẩn bị cho một động tác lớn vậy.
Thông qua không ngừng thăm dò, hắn còn có thể nghe ra một số tin tức liên quan tới đại kiếp vạn năm. Tiếc là tất cả mọi người đều rất kiêng kỵ với loại tin tức này, cho dù vô ý tiết lộ ra ngoài thì cũng sẽ nhanh chóng nói sang chuyện khác.
Người khác không chịu nói, Hudson cũng không thể làm được gì. Loại bí mật chỉ được ghi lại bởi một số cực ít các gia tộc có truyền thừa cổ xưa.
Nếu xét về truyền thừa gia tộc thì các quý tộc ở phía bắc đại lục đều kém hơn mấy phần. Phương bắc là cương vực cuối cùng mà nhân tộc khai phá, thời gian chiếm cứ Bắc đại lục cũng chỉ mới hơn 1,500 năm.
Tổ tiên của đại đa số quý tộc trong Vương quốc đều là chi thứ của các quý tộc ở trung tâm đại lục di chuyển về phía nam, chỉ có cực kỳ thiểu số quý tộc có xuất thân bình dân.
Cho dù là hiện giờ thì ở trong vương quốc cũng còn có rất nhiều đại quý tộc có truyền thừa lâu đời đang duy trì liên hệ với chủ mạch.
Nhưng mà mối liên hệ này đã không còn là quan hệ phụ thuộc bình thường nữa, mà càng có khuynh hướng là đồng minh chiến lược chăm sóc lẫn nhau, và là đối tác kinh doanh.
Quan hệ trong này rất phức tạp, không phải người trong vòng thì sẽ không làm rõ được. Biết được càng nhiều, Hudson lại càng cảm thấy thế giới này không thân thiện với người đến sau.
Chẳng trách có rất nhiều đại quý tộc sau khi suy sụp mà vẫn còn có thể đứng lên một lần nữa. Hậu đại cố gắng chỉ là một phương diện, sau lưng có sức mạnh chèo chống mới là điểm mấu chốt.
Nếu như không phải sau lưng bọn họ còn có lực lượng làm cho địch nhân phải kiêng kỵ, sợ là sau khi thất bại trong cuộc tranh đánh không được bao lâu thì đã bị đàn sói nhào tới chia cắt sạch sẽ rồi.
Những chuyện này đều không phải là thứ mà Hudson có thể ao ước được. Mặc cho sau lưng của những gia tộc khác có bao nhiêu trợ lực, Gia tộc Koslow lại thật sự là một nghèo hai trắng.
Số lượng tộc nhân chi mạch phân tán ở bên ngoài thật sự là quá nhiều; nhưng nếu bàn về chất lượng thì lại là một lời khó nói hết.
Đại đa số đều là nửa người mù chữ, cùng lắm cũng chỉ biết được một vài con chữ, được huấn luyện kỵ sĩ cơ bản.
Chỉ có cực kỳ thiểu số là có gia cảnh không sai, nhưng chỉ hoàn thành giáo dục cơ sở của quý tộc ở tầng dưới chót. Thỉnh thoảng có thể xuất hiện một vài nhân tài nhị đẳng tam đẳng đã là may mắn lắm rồi.
Nếu như không thiếu nền tảng giáo dục, với cơ số nhân khẩu của Gia tộc Koslow, mấy trăm năm thời gian phát triển, ít nhiều gì cũng có thể bồi dưỡng ra được một vài nhân kiệt.
Cho dù không thể nhảy vọt về mặt giai cấp thì ít nhất cũng có thêm một vài mạch mò tới ngưỡng cửa của trung đẳng quý tộc, chỉ kém một bước cuối cùng.
. . .
"Nelson, Evola, đây là kinh nghiệm mà ta tổng kết được sau một khoảng thời gian tiếp xúc với các đại quý tộc khác.”
“Hai anh phải nghiên cứu cẩn thận, hấp thụ kinh nghiệm từ trong đó, để sau này lại tìm cơ hội truyền về cho tộc nhân.”
“Có chỗ nào không hiểu thì có thể tới hỏi em, có lẽ em sẽ rảnh rỗi trong mấy ngày gần đây."
Thời kỳ chiến tranh mà còn phải phổ cập chuẩn tắc làm việc của đại quý tộc cho tộc nhân, Hudson cũng vô cùng bất đắc dĩ.
Hắn đã tiến hành học bù không chỉ một lần. Tiếc là trước mắt thiếu nợ quá nhiều, không thể trông cậy vào một đám nửa người mù chữ lập tức học được.
Hơn nữa có rất nhiều chuyện chỉ được truyền bằng miệng, những thứ thay đổi một cách vô tri vô giác vốn cũng không được ghi lại bằng văn tự. Có rất nhiều thứ mà ngay cả bản thân Hudson cũng đang dò đường.
Không bị người khác phát hiện ra vấn đề trong cuộc trò chuyện là vì hắn đang giả vờ. Trong hầu hết thời gian giao lưu với những quý tộc khác, hắn đều chỉ đóng vai quần chúng lắng nghe mà không tham gia trao đổi.
Nghe được nhiều thứ, tầm mắt và kiến thức liền sẽ được mở ra. Hơn nữa hắn vốn đã trải qua một thời đại mà tin tức bay đầy trời, năng lực tiếp nhận những sự vật mới lạ mạnh hơn người bình thường rất nhiều.
Sau khi chọn lọc những thứ mà bản thân học được rồi chia sẻ lại cho tộc nhân đã trở thành một thông lệ.
Hiệu quả chỉ có thể nói là có ít còn hơn không, chủ yếu vẫn là phải xem tư chất của mỗi người. Có người lĩnh ngộ được nhiều thứ, nhưng có người lại chẳng học được gì.
Bởi vì cơ sở quá kém, đã quen với logic giải quyết vấn đề của quý tộc tầng dưới chót, nên sẽ rất khó thích ứng được với cách chơi của đại quý tộc trong một khoảng thời gian ngắn.
Thật ra Hudson cũng không có quá nhiều kỳ vọng vào những con cháu trưởng thành của gia tộc. Những người thực sự được bồi dưỡng chính là đám thiếu niên mới mấy tuổi hoặc là mười mấy tuổi trong lãnh địa.
"Được!"
"Biết rồi. Hudson, em chia hết công việc trong quân của mình ra thì có bị ảnh hưởng gì không?”
“Hiện giờ trong doanh trại đều có không ít lời đồn nhảm. Rất nhiều người đều nói em chỉ có hư danh, chỉ biết. . ."
Nói được nửa câu, Nelson lại nuốt vào. Thật sự là nói không nên lời, mặc dù bọn họ là huynh đệ, nhưng không có nghĩa là lời nào cũng có thể nói được.
"Ha ha. . ."
Hudson cười to nói.
"Trong quân có lời đồn nhảm là phải! Đây vốn chính là lời đồn mà em cố ý để người ta tạo ra, nếu như anh không nghe được thì mới là có vấn đề."
Hết thảy đều do trẻ tuổi gây họa.
Thân cư cao vị làm cho người ta "đố kỵ" cũng chẳng có gì gọi là; nhưng nếu như làm cho mọi người "Kiêng kị" thì phiền phức lớn rồi.
Chỉ cần nghĩ đến việc trong quân ngũ có một vị thống soái hai mươi tuổi thôi cũng đã làm cho người ta cảm thấy đáng sợ rồi.