Người dịch: Whistle
Nan đề mà các đời Quân vương của Vương quốc đều không giải quyết được, muốn tướng lĩnh tiền tuyến giải quyết vấn đề này rõ ràng là đang làm khó người khác.
Việc Liên quân thiếu đi một vị chỉ huy thống nhất về mặt bản chất vẫn là vấn đề chính trị. Tất cả các bên đều không thể thống nhất về mặt chính trị, cho nên muốn thống nhất về mặt quân sự thì lại càng khó hơn.
"Đừng nhìn ta như vậy, vì hòa giải quan hệ với các bên liên quan, Bộ Ngoại vụ đã chạy gãy chân.”
“Để viện binh đến càng sớm càng tốt, chúng tôi đã sử dụng toàn bộ thủ đoạn. Chuyện này có liên quan đến vấn đề quyền chỉ huy quân sự, đã nằm ngoài phạm vi năng lực của Bộ Ngoại vụ.”
“Cho dù các bên chịu buông bỏ thành kiến thì vị trí thống soái cuối cùng cũng sẽ không đến lượt chúng ta. Nếu như đẩy một tên quan chỉ huy không đủ năng lực lên chủ đạo trận chiến này, sợ là thế cục chưa chắc sẽ tốt hơn hiện giờ!"
Bá tước Francois phản bác.
Ngoại giao không phải vạn năng, về bản chất nó vẫn là ván cờ của lợi ích. Liên quân không có quan chỉ huy thống nhất, nguyên nhân cốt lõi vẫn là vì không đủ lợi ích.
Đối với đại đa số quốc gia nhân tộc mà nói, mối đe dọa mang tên Đế quốc Thú Nhân thật sự là rất hư vô mờ mịt.
Bọn họ chịu ra tay hỗ trợ là nể mặt đại nghĩa nhân tộc, còn chuyện muốn nắm quyền chỉ huy quân đội —— không có cửa đâu!
"Bệ hạ, nhưng lời mà Bá tước Francois nói cũng có lý. Ngay cả chính chúng ta cũng không muốn giao quân đội cho người khác chỉ huy, huống chi là những thế lực khác?”
“Hay là giải quyết theo lệ cũ đi, toàn bộ kế hoạch tác chiến sẽ được các bên thảo luận và thông qua rồi mới được áp dụng. Nếu như tranh cãi không xong thì cứ báo lên Hội nghị liên minh nhân tộc để bọn họ phán quyết!"
Đại công tước Newfoundland nói với vẻ mặt khó khăn.
Đây là một ý kiến ngu ngốc điển hình, nhưng cũng là cách duy nhất để giải quyết vấn đề vào lúc này. Nếu không thể thuyết phục được các bên thì làm sao mọi người có thể ra sức trên chiến trường được?
"Nếu như không có lựa chọn tốt hơn thì cứ làm như vậy đi! Bên phía Bá tước Hudson, các ngươi nhớ làm một chút công tác tư tưởng.”
“Người trẻ tuổi dễ dàng hành động theo cảm tính, đừng để hắn làm loạn vào thời khắc quan trọng này!"
Caesar III nói với vẻ mặt không hăng hái lắm.
Không thể kiểm soát được tình hình vẫn luôn là điều mà Quân vương ghét nhất. Hiện giờ lại tới mức độ này, ông ta thực sự không thể nào cao hứng nổi.
...
Pháo đài Huyết Nguyệt, từ khi bị thất thủ vào trong tay thú nhân tám mươi năm trước, bây giờ nó mới lại trở về lại với sự bảo hộ của nhân tộc trên lãnh thổ Bắc Cương.
Hình dạng tổng thể và bố cục hầu như giống với lúc ban đầu, nhưng vị trí chính giữa của pháo đài cũ và mới lại chênh lệch chừng bốn năm trăm dặm.
Hudson đóng vai người giám sát như thường lệ, thỉnh thoảng đi tuần tra công trường, chứng minh cho thế giới bên ngoài thấy rằng người chủ soái như hắn không hề nhàn rỗi,
"Ngài Bá tước, vương đô truyền đến tin khẩn!"
Nghe được tiếng nói mang theo tiếng thở thở hồng hộc của vệ binh, Hudson liền nhướng mày. Trong khoảng thời gian gần đây, tiền tuyến đều gió êm sóng lặng.
Nếu như thú nhân không an phận thì hắn cũng không có thời gian nhàn rỗi chạy đến tuần tra công trường. Bên ngoài là hắn đang đi thị sát tốc độ xây dựng phòng tuyến, nhưng thực tế là đang du sơn ngoạn thủy.
Nếu như xét về trình độ coi trọng chất lượng của công trình, người làm phó soái là Công tước Kavadia sẽ còn để tâm hơn kẻ làm chủ soái như hắn nhiều, thiếu chút nữa là ăn nằm ngay ở chỗ này luôn rồi.
Không chỉ riêng Công tước Kavadia, mà tất cả quý tộc Bắc Cương đều tỏ ra vô cùng nhiệt tình.
Nếu không đạt yêu cầu sẽ lập tức hạ lệnh làm lại mà không chút do dự. Nếu tiến độ không thể theo kịp, bọn họ tình nguyện để cho thân vệ dưới trướng hỗ trợ cũng không muốn hy sinh chất lượng công trình.
Chỉ cần sự nghiêm túc và lòng trung thành với Vương quốc này thôi là đủ để Hudson thay đổi thành kiến trước đó của bọn họ rồi.
Có lẽ quý tộc Bắc Cương có đủ loại vấn đề, nhưng bọn họ tuyệt đối không phải là tướng Liêu Đông chỉ biết kiếm tường.
Sau khi nhận lấy bức thư rồi nhìn qua một lần, Hudson hơi sững sờ. Âm thầm phỏng đoán: Kế hoạch đẩy trách nhiệm của mình bị lộ ra rồi sao?
Cho đến hiện giờ thì đã có 50 vạn quân tiếp viện trong nhóm viện quân thứ hai của Liên minh nhân tộc chạy tới tiền tuyến này rồi. Cộng thêm 30 vạn trước đó, binh lực ở tiền tuyến hiện giờ đã cao đến 80 vạn.
Công quốc Mosey cũng phải 20 vạn đại quân đến viện trợ, Vương quốc Warhammer thì đào ra ba vạn đại quân, cùng với hơn 70 vạn đại quân của Vương quốc Alpha nữa.
Tổng quân lực đang trú đóng ở Pháo đài Huyết Nguyệt đã hơn 170 vạn đại quân, cho dù trừ đi 60 vạn quân quân kém chất lượng của ba nước phía bắc thì cũng có hơn 110 vạn quân tinh nhuệ, đã đủ để phát động một cuộc phản công toàn diện với Đế quốc Thú Nhân rồi.
Vấn đề lớn nhất mà hắn vẫn chậm chạp không có hành động là vì quan hệ trong nội bộ liên minh không được hài hòa cho lắm. Nói một cách đơn giản chính là: Các thế lực lớn đều đang lo lắng rằng bản thân mình sẽ bị thiệt thòi, để người khác chiếm được tiện nghi.
Cả đám đều muốn chờ đến khi toàn bộ viện quân của liên minh đến rồi mới đi ra ngoài quyết chiến với Đế quốc Thú Nhân. Mà không phải là để cho những đội quân đi đầu như bọn hắn đánh trước, còn đám viện quân phía sau chỉ đi theo chiếm tiện nghi, chuyện này quá thiệt thòi.
Hudson thấy rõ bản chất của vấn đề, nhưng hắn không vội đi giải quyết, mà vứt đống phiền phức này cho Vương đô.
Đều là do tuổi tác gây họa, một vị chủ soái đại quân mới hai mươi tuổi cũng đã làm cho người ta không vừa mắt rồi, nếu như hắn thể hiện quá mức xuất chúng thì sẽ gây thù chuốc oán nhiều hơn.
Hudson không dám chậm trễ về phương diện quân sự, cho nên chỉ có thể chậm chạp xử lý các mối quan hệ ngoại giao phức tạp.