Người dịch: Whistle
“Công tước Kavadia, Công tước Yagiron, Công tước Dias, Công tước Ferdinand... Nhiệm vụ của các vị là quan trọng nhất.”
“Không chỉ phải công chiếm được Cảng Phong Nguyệt, mà còn phải cam đoan là tàu thuyền có thể lưu thông tại Cảng Phong Nguyệt, đặt nền móng cho cuộc tấn công tiếp theo của đại quân...."
Sau khi giao hết một loạt nhiệm vụ, mọi người đều có việc làm, chỉ có Hudson là một "Người rảnh rỗi".
Nhưng đây chỉ là mặt ngoài. Hắn là thống soái của đại quân, nhiệm vụ cũng không dễ dàng chút nào.
Tọa trấn trung quân, nắm hết toàn cục.
Không xảy ra vấn đề thì vạn sự đại cát, nhưng nếu như có phân đoạn nào đó xảy ra biến cố ngoài ý muốn thì hắn phải đứng ra chịu trách nhiệm giải quyết hậu quả, tránh để tình hình ngày càng xấu đi.
Vừa dứt lời địa, Công tước Pias đã không nhẫn nại được nữa, lão ta nhảy ra chất vấn: "Bá tước Hudson, tại sao ta... Phải phụ trách vận chuyển lương thảo, mà không phải là tiến công Cảng Phong Nguyệt?"
Lão ta vốn muốn nói là toàn bộ quý tộc Bắc Cương đều đi tiến công Cảng Phong Nguyệt, tại sao chỉ có mỗi mình lão ta là bị phân biệt đối xử. Nhưng khi lời nói ra đến khóe miệng thì lại đổi thành lời khác.
Nhảy ra chất vấn một vị chủ soái như Hudson đã đủ lỗ mãng rồi, nếu như tiện thể trêu chọc luôn đồng liêu thì sẽ đắc tội với rất nhiều người.
Người sáng suốt liếc mắt là có thể nhìn ra, nhìn như đều là nhiệm vụ, nhưng cũng có phân chia.
Muốn kết giao nhân mạch, không sợ phiền phức khi xử lý các mối quan hệ nhân mạch thì nhiệm vụ tốt nhất chính là phân phát vật tư.
Muốn kiếm chiến công thì nhiệm vụ tấn công Cảng Phong Nguyệt càng đáng tin hơn. Dù sao, chiến công cũng đều là đánh mà ra, không đi chém người thì đào đâu ra công lao?
Vận chuyển lương thảo có thể xem như việc làm khổ sai. Trừ phi gặp phải địch nhân cướp lương, đồng thời thuận lợi đánh bại địch nhân, bảo vệ được lương thảo cho đại quân mới được tính là có chiến công.
Trong tình huống có không quân cảnh giác từ trên trời thì khả năng gặp phải quân địch tập kích gần như bằng không.
Có lẽ địch nhân chỉ vừa hành động thì quân đội liên quân ở lân cận đã nhào tới rồi.
Nguyên nhân mà Liên minh nhân tộc phát động cuộc chiến này, ngoài mặt mũi ra, đa phần là vì thể hiện thực lực quân sự.
Không chỉ là thể hiện thực lực cho đám dị tộc ở ngoại giới thấy, mà đồng thời các đại thế lực của loài người còn tranh thủ phân cao thấp, hoặc có thể nói là đang uy hiếp lẫn nhau.
Tính tích cực trong công cuộc tác chiến là không cần phải hoài nghi, chỉ cần có thể đánh thắng trận chiến này, tất cả mọi người đều sẽ tích cực tham dự.
Có liên quân đi trước, dù cho có thú nhân chạy tới cướp lương thì khả năng cao cũng chỉ là phái ra một đội quân nhỏ tới để gây chuyện.
Trên đại thảo nguyên rộng lớn cùng lắm chỉ giấu được chừng hơn một nghìn người, nhiều hơn sẽ không thể giấu được.
Thảo nguyên ngược lại có chỗ để thú nhân ẩn nấp, nhưng mà lại có quá nhiều đường đi. Trong tình huống không có tin tình báo từ trước, muốn bố trí mai phục đúng nơi đúng chỗ chỉ có thể nhờ vào may mắn.
Công tác chuẩn bị lâu như vậy, đến lúc kiến công lập nghiệp thì lại bị Hudson hố. Công tước Pias không tìm Hudson quyết đấu đã là nể mặt Vương quốc lắm rồi.
"Ngài Công tước, nhiệm vụ quân sự không phân cao thấp, chỉ là phân công của mỗi người khác nhau mà thôi, chúng ta đều đang phấn đấu vì đại nghiệp của nhân tộc.”
“Đúng là công chiếm Cảng Phong Nguyệt rất quan trọng, nhưng nhiệm vụ áp giải lương thảo cũng quan trọng không kém. Đặc biệt là vận chuyển lương thảo trên địa bàn của thú nhân lại càng nguy hiểm trùng điệp.”
“Toàn bộ đều là quân đội bình thường, căn bản không thể thỏa mãn nhu cầu. Đặc biệt là một số nhiệm vụ vận chuyển phải di chuyển qua những tuyến đường có mức độ nguy hiểm cao, phải cần đến những trụ cột của vương quốc như ngài mới có thể đảm nhiệm được nhiệm vụ này!"
Hudson nghĩa chính ngôn từ phản bác.
Kiếm chuyện mà còn có thể nói một cách đường hoàng như vậy, Công tước Pias suýt chút nữa bị tức đến thổ huyết.
Nhưng mà lý do của Hudson lại vô cùng hợp lý, làm cho lão ta phải nuốt lại những lời đã được chuẩn bị trước đó.
Những người khác cũng tỏ ra kinh ngạc, bọn họ không ngờ là vị chủ soái ôn tồn lễ độ của mình lại có thể tàn ác đến vậy trong việc hố người khác. Trong lúc nhất thời, mọi người đều nhìn Công tước Pias bằng ánh mắt tràn đầy đồng tình.
Nhưng đồng tình thì đồng tình, không ai nguyện ý đứng ra hỗ trợ. Dù sao cũng phải có người làm mấy việc vừa bẩn thỉu vừa mệt nhọc này, nếu như không phải Công tước Pias xui xẻo thì chính là một trong số bọn họ phải nhảy vào lấp hố.
Đặc biệt là kẻ đang đi sát biên giới như Bá tước Pierce, ông ta bị dọa đến sắc mặt tái nhợt. Là đối thủ cạnh tranh tiềm tàng, nếu như người được Hudson an bài nhiệm vụ chịu chết này là ông ta thì sẽ như thế nào?
Cũng may là loại lo lắng chỉ kéo dài trong nháy mắt.
Khác với phương bắc do Ngũ Đại Gia tộc độc tôn, những quý tộc còn lại đều phải phụ thuộc bọn họ, tỉnh Đông Nam còn có rất nhiều quý tộc to to nhỏ nhỏ.
Gia tộc Koslow có nhân khẩu thịnh vượng, ở trong tỉnh có vô số thân bằng hảo hữu. Hudson có lý do để hạ độc thủ với gia tộc Dalton, nhưng hắn lại không thể hố hết toàn bộ quý tộc trong tỉnh.
An bài nhiệm vụ vận chuyển lương thảo cho quân đội của gia tộc Locknard là muốn cắt mất con đường kiếm chiến công của họ; nhưng an bài nhiệm vụ vận chuyển cho liên quân quý tộc tỉnh Đông Nam lại là đang chiếu cố.
Thứ căn bản của việc kiến công lập nghiệp chính là thực lực.
Dựa vào đám bại binh vụn vặt vừa thu nạp được, cộng thêm lực lượng quân sự của các quý tộc phụ thuộc, trong tay Công tước Pias còn có một vạn năm ngàn quân tinh nhuệ, lão ta hoàn toàn có thể ra chiến trường liều một phen.
Toàn bộ quân số của liên quân quý tộc tỉnh Đông Nam dưới trướng Bá tước Pierce cũng chỉ có hơn ba ngàn năm trăm người, đã không thể nào tổn thất thêm được nữa.