Người dịch: Whistle
Hiện giờ là thời đại của Thần Hi chi chủ, cho dù tên này thật sự là Quang Minh chi chủ thì cũng phải chịu chung cảnh ngộ với Tà Thần.
Nhìn thấy thanh năng lượng trong la bàn tăng lên, Hudson liền âm thầm cảm thán: Chuyến đi lần này không có uổng công! Nhờ vào tấm lòng vô tư kính dâng của vị "Quang Minh chi chủ " này, thu hoạch lần này đã sắp vượt qua toàn bộ thu hoạch mà hắn đạt được trong cuộc chiến tranh lần này.
Khi hắn đang định rời đi thì trong thần tượng lại đột nhiên xuất hiện một bóng mờ, bóng mờ này mở miệng nói chuyện, dọa cho Hudson sợ gần chết.
"Cuối cùng thì ngươi cũng tới rồi!"
…….
"Cuối cùng thì ngươi cũng tới rồi!"
Rốt cuộc là đang giả thần giả quỷ, hay là có người đã sớm dự liệu được hắn sẽ đến đây?
Không đợi Hudson mở miệng hỏi thăm, bóng mờ lập tức run rẩy, nói với giọng điệu hơi điên cuồng: "Ngươi không phải hắn!"
"Ngươi không phải hắn!"
...
Sao cứ lặp đi lặp lại câu nói này vậy, có còn nói chuyện vui vẻ được không đây?
"Tiền bối, người trong miệng ngài nói là ai vậy?"
Hudson không nhịn được ngắt lời.
Dường như nhận thức được bản thân mình đang thất thố, hư ảnh chậm rãi nói: "Hắn, chính là hắn!"
"Không đúng!"
"Ngươi là hắn, cũng không phải là hắn!"
...
Nghe được lời nói không đầu không đuôi của hư ảnh, Hudson cũng mơ màng. Hắn cũng không phải dân nghiên cứu triết học, cái gì mà "Là hắn, không phải hắn”, chuyện này thực sự làm cho Hudson cảm thấy rất bối rối.
Nhưng mà lý trí nói cho hắn biết, không cần phải tranh luận với một sợi tàn hồn làm gì. Đặc biệt là ở trong cái cung điện thần bí này, đối nghịch với chủ nhân là việc làm rất mạo hiểm.
"Không nghĩ chỉ trong nháy mắt đã đến kỷ nguyên cuối cùng rồi, mười vạn năm năm tháng dài dằng dặc đã trôi qua như vậy.”
“Nhưng mà quy tắc thế giới hiện giờ đã vững chắc hơn thời đại thượng cổ rất nhiều, chắc là sẽ không có nhiều quái vật kinh khủng như vậy giáng lâm nữa.”
“Tiểu tử, đã sắp tới thời gian diễn ra cuộc đại thanh trừng rồi. Không muốn chết thì tranh thủ thời gian mạnh lên đi!”
“Được rồi, ngươi nên rời đi rồi. Đừng nên quấy rầy giấc ngủ của ta, trừ phi hắn thật sự trở về!"
Vừa dứt lời, một người một gấu liền xuất hiện ở trên mặt hồ. May mắn Hudson phản ứng đủ nhanh, kịp thời nắm được lông gấu của Belersden, nếu không hắn đã bị rơi xuống hồ nước rồi.
Hắn lại nhìn về phía hòn đảo trong hồ, nó đang nhanh chóng chìm xuống dưới, vài gốc cây cổ thụ đột nhiên sống lại, biến thành Thụ Nhân rồi lập tức chui vào trong địa cung thủ vệ.
Trên mặt hồ, ngoài sóng nước lăn tăn ra, chỉ còn lại một người một gấu đang ngơ ngác, mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Trong đầu của Hudson chỉ có một suy nghĩ: "Kỷ nguyên cuối cùng, quái vật, đại thanh trừng!"
Hắn còn muốn hỏi thêm nhiều tin tức hơn, nhưng khi nhớ lại những chuyện vừa gặp được thì hắn thật sự không dám mạo hiểm chạy tới quấy rầy chủ nhân của địa cung.
Trên lục địa Aslante luôn tồn tại những truyền thuyết về đại kiếp vạn năm, sau mỗi lần kiếp nạn bộc phát, nền văn minh trên đại lục đều sẽ bị lạc hậu rất nhiều.
Vô số bá chủ đại lục đều biến thành tế phẩm trong đại kiếp, từ thịnh chuyển suy, dần dần suy sụp.
Nhìn thấy mười vạn năm sắp tới, trong thâm tâm của Hudson đã sớm có suy đoán rằng chuyện lần này sẽ không giống bình thường.
Nhưng mà đến mức xảy ra một cuộc "Đại thanh trừng" thì thật sự là quá kinh khủng. Một cuộc thanh tẩy toàn bộ chủng tộc trên đại lục có thể làm cho vô số chủng tộc biến mất trong dòng sông dài của lịch sử.
Sợ là chẳng có bao nhiêu chủng tộc có thể sống sót sau cuộc đại thanh trừng này. Còn những chủng tộc xuất hiện sau này, nó giống như một bước khởi đầu.
Không ai biết được kẻ đứng sau lưng chuyện này là giống loài sinh sống ở địa phương hay là chủng tộc ngoại lai.
Thậm chí Hudson còn không dám tưởng tượng đến chuyện sau này.
Nếu như hắn xuyên qua sớm hơn mấy trăm năm, hoặc là xuyên qua muộn hơn mấy trăm năm, hắn cũng sẽ không thèm để tâm đến vấn đề này.
Nhưng đen cái là hắn lại xuyên đúng thời điểm mấu chốt, không thể không đối mặt.
Điều duy nhất đáng để vui mừng chính là cuộc đại thanh trừng này không có nghĩa là sẽ chết sạch hoàn toàn, mà còn có rất nhiều chủng tộc may mắn sống sót, thậm chí còn sống rất thoải mái.
"Belersden, trong trí nhớ truyền thừa của ngươi có thông tin liên quan đến cuộc đại thanh trừng này không?"
Hudson mong đợi hỏi.
Từ những bức bích họa trên tường có thể thấy là tộc Đại Địa Chi Hùng cũng đã vượt qua kiếp nạn lần trước. Nếu như đám tiền bối của nó không xảy ra bất trắc thì nhất định sẽ truyền thừa lại tin tức quan trọng này.
"Chỉ nhắc tới một câu: đại thanh trừng —— nguy hiểm! Không biết là do con gấu vô trách nhiệm nào ghi lại, thông tin quan trọng như vậy mà không chịu ghi chép kỹ càng một chút!"
Nghe được lời phàn nàn của Belersden, Hudson âm thầm lắc đầu. Có lẽ không phải là vì vô trách nhiệm, mà là vì thân bất do kỷ.
Dù có nói thế nào, chuyến đi lần này cũng không tính là toi công bận rộn. Bổ sung năng lượng thì không nói, còn vô tình tìm hiểu được một chút thông tin về đại kiếp mười vạn năm trong di tích thời tiền sử này.
Mặc dù không biết được địch nhân là ai, nhưng có chuẩn bị từ trước vẫn tốt hơn là không chuẩn bị gì.
Hudson quay lại trong quân doanh, tâm trí trở lại trên chiến trường. Là Đại tổng quản hậu cần, trong tay hắn có rất nhiều công việc hằng ngày cần phải giải quyết.
Công tước Kavadia mang binh xuất chinh, Hầu tước James đang ngoại giao với các thế lực lớn ở tiền tuyến, nhưng không có vị phó soái thứ ba để điều phối công tác hậu phương.
Hudson có suy nghĩ là sẽ phân quyền cho đám quý tộc dưới trướng, nhưng tiếc là hắn không dám hành động.
Danh không chính, ngôn không thuận. Không có mệnh lệnh của Vương quốc, việc Hudson chỉ định một người phụ trách là sẽ không thể nào phục chúng.
Nhỡ đâu không cẩn thận gây ra nhiễu loạn, người phải gánh chịu trách nhiệm chính là hắn.