Người dịch: Whistle
Khi nhìn vào tình huống tiến triển của các đội quân khác nhau, Hudson nhanh chóng nhận ra có điều gì đó không ổn. Sức chống cự của Thú nhân yếu hơn so với dự đoán của hắn quá nhiều.
Bây giờ, hầu như chỉ có những bộ lạc bản địa, hoặc nói là những bộ lạc thú nhân bị di dời tới, đang liều mạng với liên quân.
Số lần ra sân của quân đội Ngũ đại Hoàng tộc rất ít, hơn nữa mỗi lần xuất thủ đều nhanh như chớp, một kích không thành liền lập tức trốn xa, không dám quyết chiến với liên quân.
Ngoại trừ một số thế lực nhỏ đã đoàn kết lại phải chịu nhiều tổn thất trên chiến trường do phối hợp không chặt chẽ ra, đám thế lực lớn hầu như không bị thiệt hại gì.
Sau khi thầm mắng một tiếng "thú nhân hèn nhát", Hudson không thể không thừa nhận rằng trong Đế quốc Thú Nhân cũng có chiến lược gia.
Tình huống hiện tại là: Mỗi khi Thú nhân lùi lại một dặm thì đội hậu cần của liên quân sẽ bị kéo dài thêm một dặm.
Các bộ lạc thú nhân dọc đường có sức sản xuất thấp đến đáng thương. Cho dù có cướp sạch toàn bộ bọn chúng thì cũng không tiếp tế được bao nhiêu vật tư cho đại quân.
Có lẽ liên quân giết càng hung ác, địch nhân sẽ càng cao hứng. Thoạt nhìn việc có rất nhiều bộ lạc phụ thuộc bị tổn thất sẽ làm suy yếu thực lực của Đế quốc Thú Nhân, nhưng cũng loại bỏ những nguy cơ tiềm ẩn trong sự thống trị của Ngũ Đại Hoàng tộc.
Dưới áp lực của Liên quân nhân tộc, cho dù trong thâm tâm của những bộ lạc còn lại rất không tình nguyện, nhưng cũng chỉ có thể cắn răng liên thủ với Ngũ Đại Hoàng tộc.
Địch nhân muốn dùng không gian đổi thời gian, đây là một cái dương mưu, cho dù đã nhìn ra được, nhưng Hudson cũng không thể làm gì.
Mặc kệ thú nhân ứng phó như thế nào, trận chiến tranh này vẫn phải tiếp tục. Nếu không đạt được chiến tích chói sáng, Liên minh nhân tộc sẽ không thể kết thúc chuyện này.
"Đội quân của Công tước Pias đến vị trí nào rồi?"
...
Tiền tuyến, Công tước Pias, người tập kích bất ngờ Cảng Phong Nguyệt đang tức giận chất vấn: "Đã có chuyện gì xảy ra?”
“Chẳng phải người của Giáo Đình nói là quân chủ lực thú nhân đã rút lui rồi sao?”
“Tại sao lại còn có nhiều kẻ địch đóng quân ở một cái bến cảng không quan trọng này?"
Sau khi liên tục phát ra ba câu hỏi, nhưng không ai có thể trả lời.
Kẻ địch còn mạnh hơn trong dự tính rất nhiều, nhiệm vụ dẫn dụ địch nhân ra ngoài đã được hoàn thành một cách viên mãn. Vấn đề duy nhất chính là: Địch nhân mạnh một cách quá đáng, vừa ra chiến trường liền tóm chặt lấy quân tiên phong mà đập.
"Mau phái người thông báo cho Công tước Kavadia rằng chúng ta cần viện binh!"
Sau một lúc bối rối ngắn ngủi, Công tước Pias đã lập tức quyết đoán hạ lệnh.
Không có chuyện rút lui ở đây, lúc này mà lui lại thì chính là giơ lưng cho địch nhân chém, rất dễ dẫn đến một trận thua tan tác.
Biện pháp hữu hiệu nhất chính là bày trận nghênh địch, cố thủ chờ cứu viện.
Phía trước đột nhiên xuất hiện khói đặc cuồn cuộn, Cảng Phong Nguyệt bị cháy rồi!
"Kẻ địch đang phá hủy Cảng Phong Nguyệt!"
Sau khi nhận ra chuyện này, Pias cũng chẳng thể làm gì được. Cuộc tập kích bất ngờ thất bại cũng có nghĩa là lão ta đã đánh mất đi quyền chủ động trên chiến trường.
Trong nháy mắt này, lão ta nghĩ tới "Giáo Đình" . Nhiệm vụ lần này cũng rất bí mật, ngoài quân đội trong Vương quốc ra, bọn họ cũng không hề thông báo cho quân đồng minh.
Nhưng mà giữa các quý tộc Bắc Cương và Giáo Đình vẫn luôn giữ liên lạc trong bóng tối, vì hành động càng thêm thuận lợi, Công tước Pias đã cầu viện Giáo Đình.
Trong quân đội của Vương quốc, ngoài quý tộc Bắc Cương vì lợi ích nên mới tiếp xúc với thú nhân ra, nhưng quý tộc ở các khu vực khác không hề tham gia vào chuyện buôn lậu này, nên sẽ không có chuyện chạy đi thiết lập quan hệ với thú nhân.
Ngay cả khi muốn tiết lộ phong thanh thì cũng rất khó có thể truyền tin tình báo đến tay cao tầng thú nhân trong một thời gian ngắn.
Hành động được chọn lần này là đột nhiên tập kích. Hiện giờ xảy ra bất trắc, đối tượng mà Công tước Pias hoài nghi đầu tiên chính là Giáo Đình.
Chỉ trong nháy mắt, Công tước Pias đã hiểu mọi chuyện, đây là họa từ cuộc giao lưu không có kết quả với Giám mục Simon lần trước.
Bởi vì lão ta kéo dài thời gian, cho nên Giáo Đình chỉ đành ép lão ta đến tuyệt lộ, lúc đó song phương mới có thể hợp tác.
Cảng Phong Nguyệt bị cháy chỉ là một việc nhỏ. Chuyện quan trọng là địch nhân đã phá hư bến cảng và tuyến đường, đó mới là trí mạng.
Muốn sửa chữa bến cảng, hao người tốn của thì không nói, lại còn phải mất rất nhiều thời gian.
Trong thời gian ngắn không thể phát huy ra được giá trị chiến lược của bến cảng, chiến công của lần hành động này cũng sẽ giảm đi rất nhiều.
Đối với quý tộc Bắc Cương khác thì việc thiếu một phần chiến công cũng không có gì, cùng lắm chỉ là phần bánh gato nhận được sau cuộc chiến sẽ ít đi một chút mà thôi.
Nhưng Công tước Pias thì khác, vị chủ soái hiện giờ chính là tử địch của gia tộc lão ta. Nếu như không thể cướp được Cảng Phong Nguyệt, khả năng cao là lão ta phải gánh chịu trách nhiệm trong nhiệm vụ này.
Đừng hi vọng có người đúng ra nói đỡ dùm, thất bại về mặt chiến lược thì phải có người gánh chịu trách nhiệm. Không phải lão ta gánh thì chính là toàn bộ quý tộc Bắc Cương cùng nhau chịu.
Trên đầu phải mang thêm một tội danh, gia tộc Locknard có thể bị đá văng ra khỏi cuộc chia cắt chiến lợi phẩm sau cuộc chiến.
Lúc nhận ra chuyện này thì đã muộn rồi.
Khi làm bánh gato, mọi người sẽ ngại người ít; Nhưng khi chia bánh gato thì sẽ ngại nhiều người.
Đối với các bên mà nói, có thể đá một nhà ra khỏi việc chia bánh gato đều là một lựa chọn tốt. Đừng hy vọng xa vời là đám người này sẽ hy sinh lợi ích của bản thân để kéo bọn hắn một tay?
Dù cho có giao tình tốt đến đâu cũng vô dụng thôi, gia tộc Locknard lại chưa đến mức độ sơn cùng thủy tận, chỉ là mất một cơ hội được chia bánh gato mà thôi, không thể khơi dậy được sự đồng cảm của mọi người.