Người dịch: Whistle
"Được rồi, hai vị. Mọi người đều vì bá nghiệp của nhân tộc, không cần phải vì một chút việc nhỏ này mà cãi nhau.”
“Tài chính của Vương quốc Alpha xảy ra vấn đề, không còn đủ sức gánh vác chi phí chiến tranh nữa, đây là một vấn đề thực tế cần được giải quyết khẩn cấp.”
“Nhưng chiến tranh thì vẫn phải tiếp tục. Các tộc khác trên đại lục đều đang xem chúng ta, nếu như kết thúc cuộc chiến này theo cách đơn điệu như vậy, nhân tộc ta còn có thể ngồi vững trên ngôi vị bá chủ này được sao?”
“Còn về vấn đề thiếu hụt kinh phí chiến tranh, Vương quốc Alpha cũng đã đưa ra ba cách giải quyết, ngoài hai cách trước đó ra, vẫn còn có một cách nữa, chính là đấu giá lãnh thổ Đại thảo nguyên thú nhân.”
“Các vị đừng vội cự tuyệt, điều kiện tự nhiên của Đại thảo nguyên thú nhân vẫn tương đối không tệ. Chỉ cần không có mối đe dọa từ thú nhân cũng có thể trở thành một vùng đất màu mỡ.”
“Cho dù chúng ta không cần những lãnh thổ này thì đám con cháu đời sau cũng sẽ cần. Nếu như bỏ qua cơ hội lần này, sau này sẽ rất khó có cơ hội nhận được nhiều lãnh địa có chất lượng tốt như vậy nữa!"
Charles III cố gắng chào hàng.
Tiếc là những người ngồi đây đều là lão hồ ly, mặc cho ông ta có lừa dối ra sao, mọi người đều bất động như sơn.
Mặc cho giá trị tiềm tàng của lãnh thổ này lớn đến đâu, nhưng hiện giờ nó cũng chỉ là một vùng đất trống.
Muốn phát triển được thì còn không biết phải đầu tư bao nhiêu tài nguyên. Ích lợi chỉ là nơi có thể an bài một chút con cháu đời sau, đối với cả một gia tộc mà nói, chuyện này cũng chẳng tính là gì.
Tất cả đều là bài học xương máu, những quý tộc bị Vương quốc Alpha lừa tới phương bắc cắm rễ trước đó, bây giờ chẳng biết còn lại được mấy nhà?
Sau khi bị thiệt thòi một lần, mọi người sẽ rút ra được bài học, cho nên đã không còn hứng thú với cái bánh vẽ này nữa rồi.
Bầu không khí dần lạnh xuống, Charles III cũng không thể làm được gì. Mọi người không muốn đầu tư một số lượng lớn tài nguyên vào đại thảo nguyên thú nhân, ngay cả chính bản thân y cũng không muốn dốc hết vốn liếng đầu tư vào phương bắc.
Đầu tư lớn và thời gian hoàn vốn dài chỉ là một yếu tố. Điều khiến cho Charles III lo lắng nhất chính là vấn đề an toàn, thú nhân chỉ biết rút lui về phía sau mà không hề có ý định quyết chiến.
Một khi Ngũ Đại Hoàng tộc thú nhân thành công rút lui ra khỏi đại thảo nguyên, độ khó để hủy diệt được bọn chúng sẽ tăng lên gấp mấy lần.
"Đây là chuyện lớn, mọi người không thể đưa ra quyết định ngay được. Ta thấy không bằng tạm gác lại trước đi, đợi chiến tranh kết thúc rồi mới bàn tiếp.”
“Về vấn đề thiếu hụt kinh phí do chiến tranh, Liên minh sẽ bỏ vốn phụ cấp một bộ phận, số tài chính bị thiếu còn lại sẽ do Vương quốc Alpha tự tìm cách. Mọi người đều ra một phần lực, mua lại trái phiếu chiến tranh mà bọn họ phát hành trước đi.”
“Lãi suất thấp một chút thì thấp tốt một chút đi, ai bảo chúng ta đều là đồng minh chứ?”
“Việc này có liên quan đến bá nghiệp của nhân tộc, chúng ta không thể tính toán chi li những điều nhỏ nhặt này!"
Bá tước Djordevich mở miệng hoà giải.
Mặc dù y rất muốn nhìn thấy vẻ mặt lúng túng của Charles III, nhưng thế cục hiện giờ nhất định phải lấy đại cục làm trọng.
Là Vương quốc lớn thứ hai trên đại lục, Iberia cũng là người được lợi dưới hệ thống bá quyền của nhân tộc.
So với lợi ích thiết thực của bản thân, cuộc tranh chấp thể diện với Vương quốc Frank là chuyện không hề đáng được nhắc tới.
Mặc dù các bên đều cảm thấy không hài lòng với phương án gần như là ba phải này, nhưng tất cả mọi người đều có thể miễn cưỡng tiếp nhận.
Ngoài một số kẻ nghèo là nạn nhân của chiến tranh ra, đại biểu của các thế lực lớn chỉ châu đầu ghé tai thảo luận một hồi liền lựa chọn chấp nhận.
Đối với bất kỳ một quốc gia nào thì mấy chục triệu kim tệ cũng là một số tiền khổng lồ. Nhưng sau khi tách ra và chia cho hơn trăm thế lực cùng nhau gánh vác sẽ biến thành một con số mà mọi người có thể tiếp nhận.
Đặc biệt là số tiền này còn được cho vay, tương lai có thể thu hồi lại. Chỉ là tỉ lệ hồi báo thấp đến mức làm cho mọi người cạn lời mà thôi.
Không sai, Vương quốc Alpha lại tiếp tục giảm lãi suất trái phiếu chiến tranh. Vài ngày trước vẫn còn là 4% một năm, nhưng đến khi đưa ra Hội nghị liên minh thì đã giảm xuống còn 1% một năm.
Thời gian trả góp siêu dài lên tới 20 năm, cộng với lãi suất 1%/năm, chẳng trách không ai quan tâm.
Nhìn thấy số tiền lãi ít đến đáng thương này, có lẽ vì cảm thấy biểu hiện trước đó của mình bị mất điểm, nên Charles III liền vung tay lên rồi hào khí nói:
"Đều là vì bá nghiệp của nhân tộc, Vương quốc Frank ta sẽ không lấy tiền lãi của một trăm tám mươi vạn trái phiếu chiến tranh vừa mua này!"
Hàng năm chỉ lãi chừng 18,000 kim tệ, chỉ tương đương với thu nhập một năm của một tòa Nam tước lĩnh giàu có, quả thực không lọt nổi mắt xanh của Charles III.
Đổi một chuyện nhỏ lợi người không hại mình lấy danh tiếng tốt cho bản thân, thuận tiện còn có thể rút ngắn quan hệ với Vương quốc Alpha, dù có nhìn thế nào cũng không lỗ.
"Vương quốc Frank trượng nghĩa như vậy, Vương quốc Iberia ta cũng không mập mờ. Chúng tôi cũng sẽ miễn tiền lãi cho một trăm năm mươi vạn trái phiếu vừa mua này!"
Bá tước Djordevich cười ha hả nói.
Thua người không thua trận. Là vương quốc đứng thứ hai đại lục, bọn họ vẫn luôn so kè với Vương quốc Frank, cho nên không thể thua về mặt khí thế được.
Có đại lão mở đầu, bước tiếp theo là thời điểm khảo nghiệm quan hệ của các quốc gia. Chỉ trong chớp mắt, đã có mấy chục thế lực có quan hệ không tệ với Vương quốc Alpha bày tỏ nguyện ý không cần tiền lãi.
Giám mục Montesson vốn còn định ngồi xem náo nhiệt, nhưng khi phát hiện thấy ánh mắt kỳ lạ của mọi người khi nhìn về phía mình, gã ta lập tức phát hiện ra tình huống không ổn.
"Lại bị hố rồi!"