Người dịch: Whistle
Sau khi nhận ra điều này, trong thâm tâm của Giám mục Montesson lập tức hỏi thăm cả gia tộc của Charles III một trận.
Là một tổ chức tôn giáo, những chuyện cày danh vọng như thế này vốn nên do Giáo Đình dẫn đầu.
Tiếc là bởi vì mối ân oán với Vương quốc Alpha đã làm ảnh hưởng đến sức phán đoán của gã, bỏ lỡ cơ hội tốt nhất.
Bị Charles III giành nói trước thì không nói làm gì, nhưng còn bị một đám quốc gia trên đại lục chiếu tướng. Hiện giờ cho dù gã có đưa ra lựa chọn gì cũng đều sẽ bị mọi người chỉ trích.
Chẳng trách mọi người lại phối hợp tích cực như vậy, vốn còn tưởng là do Vương quốc Alpha đả thông quan hệ, không ngờ người ta lại nhằm về phía Giáo Đình.
Dùng một vạn kim tệ làm đại giới, đổi lấy một cơ hội để đả kích uy vọng của Giáo Đình, dù có nhìn thế nào cũng đều thấy là lời lớn.
…….
Nhìn những bộ xương đang nằm trên mặt đất, Hudson không nói nên lời. Mệnh lệnh mà hắn đưa ra là "Sống phải thấy người, chết phải thấy xác". Không ngờ cuối cùng lại tìm được một đống xương trắng.
Đều đã biến thành xương rồi, đương nhiên là không có cách nào giám định ra thân phận của người chết được. Là thống soái của đại quân, Hudson không thể làm ra chuyện quấy rầy người chết nghỉ ngơi.
"Dẫn đi, an táng cho tốt!"
Cuộc điều tra binh sĩ mất tích sẽ được dừng lại tại đây, nhưng vấn đề thú nhân trà trộn vào vẫn còn chưa được giải quyết.
So với một số lượng lớn địch nhân trà trộn vào, thì những tiểu đội này mới là kẻ khó dây dưa nhất. Chỉ cần tìm đại một bụi cỏ rồi trốn trong đó là có thể giấu được không quân đang bay trên trời.
Sau khi do dự một hồi, Hudson liền nói tiếp: "Tom, truyền lệnh cho toàn quân dọn sạch cỏ cây bụi rậm trong phạm vi năm dặm xung quanh doanh trại, cỏ cây không được cao quá năm tấc."
Đây là một biện pháp ngu ngốc, nhưng lại là cách phòng thủ hiệu quả nhất. Không có vật yểm hộ, nếu như địch nhân lại phát động một cuộc đánh lén khác, chắc chắn sẽ để lại dấu vết.
Chỉ cần có dấu vết liền có thể điều tra khí tức, tìm ra người trong thời gian ngắn nhất.
Sắp đến thời gian diễn ra hội giao dịch rồi, Hudson thật sự không muốn làm cho mọi chuyện phức tạp hơn. Lỡ như để cho thú nhân chui vào gây rối, hắn sẽ bị mất hết mặt mũi.
. . .
Ban đêm đen kịt, mấy chục bóng người lén la lén lút mò đến bên dưới tường thành.
"Điện hạ, thành lũy còn sáng đèn ở phía bên trái chính là Pháo đài Huyết Nguyệt. Chỉ cần rẽ qua nơi này liền có thể tiến vào nội địa của Vương quốc Alpha mà không gặp phải trợ ngại gì."
Nghe được lời nói của thuộc hạ, Thân vương Butzweig nhìn thoáng qua bức tường thành cao ngất rồi cảm thấy buồn bã.
Những khu vực này vốn đều là địa bàn của Đế quốc Thú Nhân, lúc mà gã ta còn đóng quân ở biên thùy, vị trí doanh trại của Tổng đốc nằm ở phía sau của Pháo đài Huyết Nguyệt này.
Buồn bã cũng không thể thay đổi sự thật rằng nó đã bị nhân tộc chiếm cứ. Dựa vào kinh nghiệm trước đây, chỉ cần là nơi mà nhân tộc xây dựng thành lũy, bọn chúng sẽ rất khó lấy lại được.
Lần trước bọn chúng chiếm được bảy tỉnh phía bắc của Vương quốc Alpha, nhưng đó là do bán đứng đồng minh để đổi lấy. Nếu như không có sự phản bội lần trước, bọn chúng cũng sẽ không cần phải chiến đấu một mình như bây giờ.
"Chuyển sang nơi khác đi, đây là cứ điểm quân sự quan trọng của quân địch, không hợp làm chỗ đột phá.”
“Quân địch vừa chiếm cứ mảnh đất này không lâu, không thể nào xây dựng xong phòng tuyến nhanh như vậy được. Chỉ cần tìm kiếm dọc theo tuyến phòng thủ thì chắc chắn sẽ tìm được chỗ đột phá!"
Thân vương Butzweig nói với vẻ mặt không cảm giác.
Là cao tầng của Đế quốc Thú Nhân, đương nhiên là gã biết rõ nhân tộc đã xây dựng phòng tuyến đến vị trí nào.
Nhưng bây giờ khi ở trước mặt thuộc hạ gã lại giả vờ như cái gì cũng không biết, còn muốn đi tìm dọc theo tuyến phòng thủ, rõ ràng là đang cố ý kéo dài thời gian.
Người tại chính đàn thân bất do kỷ. Thân vương Butzweig chủ động xin đi xâm nhập hậu phương, nhưng gã có nằm mơ cũng không ngờ là Alex lại "xem trọng mình như thế", trực tiếp an bài nhiệm vụ ám sát Caesar III cho gã.
Chỉ riêng việc xâm nhập vào hậu phương của quân địch để gây rối thôi đã đủ nguy hiểm rồi. Bây giờ lại còn kêu gã mang người đi ám sát quốc vương, rõ ràng là không định cho gã có cơ hội còn sống trở về mà.
Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Khi còn ở Hoàng đình, Butzweig chỉ có thể cắn răng tiếp nhận nhiệm vụ. Hiện giờ đã ra ngoài rồi, đương nhiên sẽ không ngốc đến mức chạy đi nộp mạng.
Không từ chối được, chẳng lẽ còn không thể kéo dài thời gian hay sao?
Những chuyện đại sự nguy hiểm đến mạng người này, Đế quốc Thú Nhân chắc chắn không chỉ phải ra một đội thích khách là bọn hắn. Chỉ cần kéo dài tới lúc những đội khác ám sát thành công thì gã ta cũng coi như là hoàn thành nhiệm vụ.
Nếu là toàn bộ đều thất bại, vậy thì kéo tới khi Alex đi gặp Thú Thần là được. Dù sao nhiệm vụ xâm nhập vào hậu phương của địch nhân này đều tràn đầy đủ loại chuyện ngoài ý muốn.
"Điện hạ, rõ ràng là kẻ địch đã có sự chuẩn bị, chỉ đợi chúng ta sa lưới, lúc này mà cưỡng ép băng qua thì sẽ rất khó giữ được bí mật.”
“Hay là chúng ta đi phía tây, băng qua đại thảo nguyên, xuyên qua thế giới của băng và tuyết, đi đường vòng qua Vương quốc Warhammer, Công quốc Mosey rồi mới vào trong Vương quốc Alpha?"
Clark thuận thế đề nghị.
Đây là lộ trình xa nhất, cũng là con đường khó đi nhất, đồng thời cũng là lộ tuyến an toàn nhất.
Thế giới băng tuyết nằm ở phía tây, không phải là lãnh thổ của nhân tộc lẫn thú nhân, cư dân sinh sống ở trên đó đa phần là Di tộc thời Thượng Cổ và một số Ma thú chịu được cái rét.
Số lượng mặc dù không nhiều, nhưng thực lực của những cư dân này lại không hề yếu.
Thực lực không yếu cộng thêm môi trường hoàn cảnh khắc nghiệt không có lợi cho hành động của quân đội, làm cho thế giới băng tuyết trở thành một cõi yên vui.
"Được!"
Một chữ đã tiết lộ suy nghĩ thực sự bên trong của nội tâm của Thân vương Butzweig. Bất kể tình huống tiếp theo sẽ phát triển như thế nào, việc chạy tới thế giới băng tuyết để cẩu trước luôn là chuyện đúng đắn.