Người dịch: Whistle
Chạy tới liên lạc cảm tình về cơ bản là nhằm tìm kiếm sự giúp đỡ. Trong phạm vi quyền hạn của mình, Hudson cũng sẽ tạo thuận tiện cho họ.
Ngay cả một gia tộc nhỏ như Koslow mà còn như vậy, những nhà đại quý tộc khác trong Vương quốc thì càng không cần phải nói.
Trong lần đại cải tổ sau đó, Gia tộc Holliser có thể trở nên nổi bật hay không không chỉ phải phụ thuộc vào sự cố gắng của nhóm người Tử tước Aurane, mà còn phụ thuộc vào trợ lực ở sau lưng họ.
. . .
Hết phần kế hoạch phân chia đất phong này đến phần kế hoạch phân chia đất phong khác không ngừng ra đời dưới bàn tay của Hudson, nhưng đều liên tục bị trả về, làm cho toàn bộ đại quân đều tức giận.
Thấy dáng vẻ vô cùng tức giận của đám người này, Hudson chỉ có thể ra vẻ tức giận nói: "Vương đô lại tiếp tục bác bỏ đề nghị của chúng ta, trong phần kế hoạch mới sau này, mọi người cùng nhau ký tên đi!”
“Nếu như vương đô tiếp tục bác bỏ, vậy thì mọi người liền thu dọn đồ vật, trực tiếp đi vương đô thương lượng với đám thần kia đi!"
Ba phải cũng phải có hạn độ. Đối mặt với lửa giận của đám quý tộc này, Hudson tự nhận thân thể mình không phải là rất cứng, không cũng phải lấy cứng đối cứng.
Bên phía Quốc vương, hắn chỉ có thể nói là bản thân đã cố gắng hết sức.
"Vốn nên làm như vậy từ trước rồi, nếu cứ tiếp tục kéo dài như vậy thì chuyện này chừng nào mới xong đây!"
Bá tước Calles ra vẻ không biết phụ họa nói.
Ngay sau đó, tất cả mọi người lần lượt hưởng ứng, như thể bọn họ đều chán ghét với đám người ở trong vương đô không làm nhưng việc mà con người nên làm, muốn đoàn kết để gây áp lực lên vương đô.
Tất cả mọi người đều đang diễn kịch, toàn bộ nơi này liền biến thành một nhà hát lớn. Đối với màn kịch này, Hudson cũng cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.
Mặc dù hắn đã sửa đổi hết kế hoạch này tới kế hoạch khác, nhưng về bản chất thì vẫn là kế hoạch ban đầu. Khác biệt duy nhất nằm ở chỗ: mỗi lần sửa chữa, đường biên giới đất phong của mọi người liền phát sinh biến hóa rất nhỏ.
Nếu như không quan sát cẩn thận là sẽ không thể phát hiện ra.
Trong lần sửa chữa cuối cùng này, thoạt nhìn Hudson đang gây áp lực lên Vương đô, nhưng cũng là đang cố tình nói cho đám người này nghe.
Hắn đang dùng hành động thực tế để nhắc nhở mọi người: Quốc vương cũng cần có mặt mũi, hiện giờ đã đến lúc thích hợp để nhượng bộ rồi.
Tiếc là chuyện này đã được chú định là vô dụng rồi. Cũng không thể nói là Quốc vương chẳng có mặt mũi gì trước mặt các đại quý tộc, nhưng chắc chắn là sẽ không nhiều.
Mọi người không chịu nhượng bộ, Hudson cũng lười đóng vai ác, hắn trực tập hợp kết quả cuối cùng rồi báo lên trên.
Ngoài tập thể quý tộc Bắc Cương vắng mặt ra, trong phần văn kiện này đều có chữ ký của toàn bộ các đại quý tộc trong Vương quốc, bản thân phần văn kiện này liền có thể đại diện cho Vương quốc.
. . .
Trong Phỉ Thúy cung, Caesar III đang xem bản báo cáo cuối cùng với vẻ mặt vô cùng khó coi.
Không bên nào có thể phàn nàn về bên nào cả, bởi vì yêu cầu mà hai bên đưa ra đều rất quá đáng. Không nói những quý tộc khác trong vương quốc, chỉ là yêu cầu mà Hudson đưa ra thôi cũng đã không thể làm được rồi.
Tạm thời bỏ qua việc mở rộng đất phong ở tỉnh Đông Nam, chỉ cần không chỉ định thuộc địa, với cống hiến của Hudson trong cuộc chiến tranh này, lấy đi một số nơi vô chủ cũng có thể nói được.
Thế nhưng ngoài những yêu cầu này ra, hắn còn đưa ra yêu cầu muốn thu hồi lại "tổ địa của Gia tộc Koslow". Phần "tổ địa" này không chỉ là một tòa lâu đài, mà là toàn bộ lãnh thổ trước đó của gia tộc Koslow ở Bắc Cương.
Và đương nhiên là gia tộc Locknard sẽ không chấp nhận việc này. Mặc dù bọn họ đang bị trọng thương, nhưng không có nghĩa là họ sẽ đồng ý cho Gia tộc Koslow vươn xúc tu vào trong lãnh địa của mình.
Đây đều là vấn đề do lịch sử để lại, vương quốc không thể lật lại bản án cho Gia tộc Koslow được, nếu không, chuyện này sẽ trở thành màn lật bàn quy mô lớn, vô số đất phong của các quý tộc đều sẽ bị dính vào vấn đề có hợp pháp hay không.
Biết rõ chuyện này không thể nào hoàn thành, nhưng Hudson vẫn muốn nói ra, đây là vấn đề nguyên tắc.
Không hề có ngoài ý muốn, Caesar III chỉ đành tự thân ra trận bác bỏ đề nghị này. Trên bản báo cáo vẫn còn có rất nhiều vấn đề không thể nào hoàn thành giống như vậy.
Điều làm cho ông ta khó tiếp nhận nhất chính là đám quý tộc trong vương quốc đã lựa chọn tự thỏa hiệp với nhau, mà không hề xảy ra việc hai bên đấu đá lẫn nhau như trong mong đợi của ông ta.
Tiếp tục bác bỏ?
Caesar III vừa nhấc bút lên liền do dự. Hăng quá hoá dở, cho dù ông ta có là Quốc vương cao quý thì cũng cần phải cân nhắc đến lập trường của đám quý tộc trong vương quốc.
Là một quốc gia cổ phần, và số cổ phần còn bị phân tán, người làm đại cổ đông là Quốc vương cũng không thể làm được nhất ngôn cửu đỉnh hoàn toàn.
Sau khi do dự một hồi, Caesar III cầm bút sửa lại bản báo cáo. Loại điều chỉnh này đã được định sẵn là chỉ có một mình ông ta tự tay làm, trông cậy vào mọi người tự giác đi làm thì chỉ có nằm mơ mới có.
Vương tử Caesar ở bên yên lặng nhìn chằm chằm. hông phải là y không muốn giúp một tay, mà là vì y thật sự không biết nên đối phó với cục diện phức tạp này như thế nào.
Sau khi sửa xong, Caesar III kiểm tra lại một lần rồi mới chậm rãi ngẩng đầu nói: "Tể tướng, gửi kết quả cuối cùng này cho Bá tước Hudson, để hắn tự nghĩ biện pháp thuyết phục các bên chấp nhận."
Nếu như có người để ý đến nội dung mà ông ta đã ghi sẽ thấy đây là một vụ giao dịch trần trụi.
Những yêu cầu mà Hudson đưa ra, ngoài việc không thể nào thực hiện là thu hồi tổ địa ra, những yêu cầu còn lại đều đã được ông ta đồng ý.
Cái giá phải trả để có được tất cả những thứ này là hắn phải tìm cách để quán triệt ý chí của Quốc vương. Nếu như không làm được, sự tán thành của Caesar III cũng sẽ hết hiệu lực.