Người dịch: Whistle
Lâu đài Bloodmoon, Hudson đứng trên đỉnh của tòa thành mới, nhìn những điều kiện mà Caesar III đề ra, mắt nhìn phương xa rồi âm thầm lắc đầu.
Tập đoàn quý tộc cũng không phải là những người dễ bắt nạt, mặc dù Caesar III đã nhượng bộ rất nhiều rồi, nhưng kế hoạch của ông ta vẫn khó có thể được chấp thuận.
"Tom, thông báo cho các tướng lĩnh cao tầng trong quân tới tham gia cuộc họp!"
Hudson ra lệnh bằng vẻ mặt không có giảm giác gì.
Dù có khó hơn nữa thì hắn cũng nhất định phải làm ra vẻ là mình đã rất cố gắng. Có thể hoàn thành hay không là một chuyện, còn việc không cố gắng đi hoàn thành lại là một chuyện khác.
Có lẽ ngay cả bản thân Caesar III cũng không hy vọng tập đoàn quý tộc có thể chấp nhận bản kế hoạch của mình.
Thoạt nhìn trông Vương thất uy phong bát diện, nhưng kể từ khi cuộc viễn chinh phương bắc lần trước thất bại, sức ảnh hưởng trong quân đội của vương thất lực đã bắt đầu giảm xuống, đây là một sự thật không thể chối cãi.
Rất nhiều sĩ quan quý tộc thân cận với vương thất đã bỏ mạng, vương thất lại không kịp bổ sung người mới, quyền lên tiếng trong quân đội của Quốc vương đã giảm xuống mức thấp nhất trong vài chục năm nay.
Đây cũng là nguyên nhân mà Caesar III muốn phí hết tâm tư để đấm gãy răng quý tộc Bắc Cương.
Dù đã đấm rơi thế lực lớn nhất trong quân, nhưng không có nghĩa là vương thất sẽ tăng cường được quyền kiểm soát quân đội. Chỉ có một vị Hầu tước James là sẽ không thể ổn định được lập trường của mình.
Nếu không phải không có người để dùng, Caesar III cũng sẽ không chọn hạng người láu cá như Hudson để áp dụng kế hoạch chính trị của bản thân.
Chỉ cần nhìn vào kết quả là biết, Hudson chưa bao giờ từng cố gắng làm việc cho Vương thất.
Bởi vì thân phận quyết định địa vị. Hudson là một thành viên trong tập đoàn đại quý tộc, hắn không thể nào đứng về phía Quốc vương.
Ai bảo Hudson thượng vị chỉ là do cơ duyên xảo hợp, mà không phải là do Quốc vương cất nhắc chứ?
Trên thực tế, tình cảnh hiện giờ của Hudson cũng có chút lúng túng.
Dĩ vãng, người đảm nhiệm chức thống soái trong cuộc chiến tranh có cấp bậc bao như vậy cho dù không phải là bản thân Quốc vương thì cũng là thành viên dòng chính của Vương thất.
Hudson ngoài ý muốn thượng vị không phải nhờ vào sự ủng hộ hoàn toàn của Quốc vương, cũng không phải nhờ vào sự ủng hộ hoàn toàn của quý tộc.
Cho nên hắn chỉ có thể đứng ở giữa, chỉ cần hơi không cẩn thận là sẽ bị hai bên đè xuống đấm.
Đặc biệt là trong loại cục diện song phương đang bế tắc như lúc này, người làm trung gian như hắn càng khó xử hơn.
Nếu như tâm tính không đủ mạnh sẽ rất dễ ngộ nhận rằng, trong toàn bộ Vương quốc chỉ có bản mình mình là đang cố gắng làm việc.
. . .
Lutecia, Hội nghị liên minh nhân tộc lại tiếp tục hỗn loạn ồn ào. Các bên đã tốn không ít thời gian vào việc phân chia lợi ích trên đại thảo nguyên.
Nhưng cũng hết cách rồi, cho dù có thêm một đại thảo nguyên nữa cũng không đủ chia. Một số khu vực có nước và cỏ màu mỡ hoàn toàn có thể phát triển nền văn minh nông nghiệp.
Trên thực tế, Đế quốc Thú Nhân đã bắt đầu làm rồi. Đại thảo nguyên thú nhân lớn như vậy, có một phần năm diện tích là đất nông nghiệp.
Đây còn là do trình độ văn minh của thú nhân thấp nên bị hạn chế, nếu đổi thành nhân tộc, trình độ phát triển nhất định sẽ tăng lên đáng kể.
Về mặt lý thuyết, chỉ cần là nơi có nguồn nước sung túc, địa thế bằng phẳng, chất đất đủ tốt đều có thể phát triển nền văn minh nông nghiệp.
Những vấn đề nhỏ còn lại hoàn toàn có thể dùng nhân lực để thay thế. Ít nhất thì việc thay đổi môi trường tự nhiên trong một khu vực cục bộ cũng chẳng phải việc khó đối với đám thế lực lớn.
Nhưng lý thuyết dù sao cũng chỉ là lý thuyết, nếu đã có những mảnh đất tốt có sẵn rồi thì sẽ chẳng có dại mà đi nhặt những mảnh đất xấu cả.
Ngoài vấn đề đất đai ra, vẫn còn có những tranh chấp bất tận về quyền cai trị đại thảo nguyên thú nhân.
Có người chủ trương chia cắt thành nhiều quốc gia, có người chủ trương thành lập quốc gia thống nhất, còn có người chủ trương thành lập liên bang lỏng lẻo.
Các thế lực lớn đều lấy lợi ích của mình làm điểm xuất phát, không bên nào chịu nhượng bộ, điều này khiến cho diễn biến của hội nghị không được thuận lợi.
Đối mặt với cục diện này, Charles III, với tư cách là chủ nhà, đang rầu đến mức sắp bị hói rồi.
"Đủ rồi! Muốn cãi nhau thì ra ngoài mà cãi!”
“Có cái gì mà phải cãi, nếu đã không bên nào thuyết phục được bên nào thì trực tiếp bỏ phiếu là được. Mọi người đều là tinh anh của nhân tộc ta, làm sao có thể giống như những bà bán thức ăn ngoài chợ được?"
Tiếng gào thét của Charles III thoạt nhìn là đang giải quyết vấn đề, nhưng trên thực tế lại là một chủ ý ngu ngốc.
Đúng là việc bỏ phiếu có thể xác định được kết quả, nhưng bỏ phiếu cũng không phải là thuốc vạn năng có thể giải quyết được mọi vấn đề.
Trong thời gian ngắn thì còn có thể dựa vào kết quả bỏ phiếu để xác định phân chia lợi ích, nhưng bỏ phiếu sẽ không thể giải quyết được mâu thuẫn xung đột.
Chỉ là hiện giờ không còn lựa chọn nào tốt hơn, với tư cách là người khởi xướng hội nghị liên minh, y nhất định phải để cho cuộc hội nghị này có một kết cục viên mãn.
Còn về vấn đề lưu lại bao nhiêu tai họa ngầm, chôn bao nhiêu quả bom, Charles III đã không thể quan tâm được nhiều như vậy.
Dù sao trong nội bộ nhân tộc cũng đang có rất nhiều mâu thuẫn, có tăng thêm một chút cũng không ảnh hưởng gì đến toàn cục.
"Vậy thì cứ làm theo lời bệ hạ nói đi, các vị tự mình đề xuất phương án để làm tiêu chuẩn. Phương án lấy được số phiếu đồng thuận cao nhất sẽ là quyết định của liên minh!"
Giám mục Montesson thuận thế nói.