Người dịch: Whistle
Một phiếu của trung đẳng quý tộc chính là một phiếu, nhưng một phiếu của đại quý tộc lại được tính là ba phiếu, người nhiều nhất là Caesar III, một mình ông ta đã đại diện cho mười mấy phiếu.
Mắt thấy quá trình kiểm phiếu sắp kết thúc, Bá tước Pierce vốn đang do dự cũng chậm rãi giơ tay lên, ngay sau đó liền có một vài đại quý tộc ở các tỉnh biên cương cũng bỏ phiếu tán thành.
Hết cách rồi, trước đó dù có thương lượng tốt như thế nào thì cũng khó có thể chống lại được lợi ích.
Bởi vì thú nhân nên Vương quốc Alpha vẫn luôn có địa vị vô cùng đặc biệt, và có mối quan hệ tốt với các nước láng giềng. Dù đang ở trong thời kỳ suy sụp, nhưng không có người nào dám thò tay vào trong phạm vi thế lực của Vương quốc Alpha.
Lâu dần, mọi người cũng dần quên đi mối đe dọa từ ngoại địch. Bây giờ bị Hudson nhắc nhở như vậy, những quý tộc có ích lợi tương quan cũng không thể không suy nghĩ nhiều.
Tranh đoạt con non Ma thú là một chuyện, nếu như cắt giảm quá nhiều quân thường trực, lỡ như sau này xảy ra xung đột quốc tế, lúc đó cũng chỉ có thể dựa vào tư quân của các quý tộc hỗ trợ.
Dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết là tốc độ tiếp viện của quân thường đương nhiên là nhanh hơn tư quân quý tộc rất rất nhiều.
Nếu như trùng hợp gặp phải tình trạng chính quyền trung ương đang trong thời kỳ yếu, vậy thì hiệu suất tiếp viện này sẽ càng thấp. Không chừng còn bởi vì hiệu suất thấp này mà hại chết bản thân.
"Số phiếu ủng hộ hơn phân nửa, đề xuất của Bá tước Hudson được chấp thuận!"
…..
Đề xuất ngân sách quân sự được thông qua không có nghĩa là cuộc hội nghị hôm nay đã kết thúc. Món nợ khổng lồ vẫn luôn là vấn đề lớn nhất đối với Vương quốc Alpha.
Dựa theo thông lệ trước đây, sau mỗi cuộc xâm lược, đám chủ nợ sẽ tuyên bố là họ sẽ xóa một phần nợ của Vương quốc.
Mặc dù phần nợ còn lại vẫn còn là một vấn đề khó khăn, nhưng dù sao cũng đã nằm trong phạm vi tài chính mà Vương quốc có thể chi trả.
Nhưng với sự suy tàn của Đế quốc Thú Nhân, loại chuyện tốt như xóa nợ này cũng không còn nữa.
Chiến tranh đã kết thúc hơn một năm rồi, Bộ Ngoại vụ đã thương lượng nhiều lần với đám chủ nợ, nhưng cuối cùng đều là vô ích.
Đừng nói là xóa nợ, mà ngay cả tiền lãi đó cũng phải trả không thiếu một xu.
"Tiền thuế năm ngoái đều được trả bằng trái phiếu do Vương quốc phát hành, khoản thuế mùa thu năm nay ra sao, chắc là các vị đang ngồi ở đây đều biết rõ hơn ta.”
“Chỉ còn hai tháng nữa là đến đợt trả tiền lãi trái phiếu chiến tranh. Hiện giờ quốc khố trống rỗng, tài chính thiếu hụt nhìn thấy mà giật mình.”
“Mức thâm hụt tài chính của Vương quốc trong năm nay đã vượt quá 10 triệu kim tệ.”
“Dù là tăng thu giảm chi hay là phải đăng ký mua lại trái phiếu, hôm nay mọi người nhất định phải giải quyết được vấn đề này!"
Lời nói như bất chấp của Bộ trưởng Bộ Tài chính - Hầu tước Delgado đã làm cho tất cả mọi người không bình tĩnh được nữa.
Vấn đề lớn nhất mà Vương quốc xuất hiện khoản thâm hụt tài chính khổng lồ như vậy chính là vì mọi người dùng trái phiếu chiến tranh để nộp thuế. Sau khi giải quyết vấn đề này rồi, dù vẫn còn thâm hụt, nhưng con số vẫn nằm trong tầm kiểm soát.
"Mọi người hãy sử dụng cả 2 biện pháp trên đi!”
“Các vị cũng đã biết rõ tình trạng tài chính của Vương quốc, dựa vào thu nhập trước mắt của chúng ta, cùng lắm cũng chỉ đủ thanh toán tiền lãi thôi.”
“Nếu là tình trạng này cứ tiếp tục kéo dài, chờ đến đợt trả lãi trái phiếu tiếp theo, chúng ta lấy gì để trả?”
“Đến lúc đó sẽ bộc phát một làn sóng đột biến rút tiền gửi, tài chính của Vương quốc sẽ bị nợ nần đè sập, hậu quả nghiêm trọng đến mức nào, chắc là trong lòng các vị cũng hiểu rõ rồi.”
“Theo ta thì chúng ta cần phải xây dựng một kế hoạch trả nợ hợp lý, thu hồi lại những lô trái phiếu chiến tranh đã phát hành, nhằm giảm bớt tổng nợ của Vương quốc."
Hầu tước Zuel tức giận nói.
Hầu tước Zuel chính là người lớn tuổi nhất trong hội trường, lão ta ghét nhất những hành vi vô trách nhiệm, chỉ tập trung vào hiện tại mà không tính đến tương lai của Vương quốc.
Mặc dù trước đó gia tộc Alam cũng đã dùng một đống trái phiếu chiến tranh để nộp thuế, nhưng đó chẳng qua chỉ là một loại thủ đoạn để tranh thủ lợi ích cho gia tộc mình, không có nghĩa là lão ta muốn làm cho Vương quốc phá sản.
Nếu như Vương quốc phá sản, khả năng cao là những người được lợi đang ngồi ở chỗ này đều phải trả một cái giá rất đắt. Đặc biệt là những quý tộc có có trụ sở ở các tỉnh biên giới, họ chính là những đối tượng dễ bị ảnh hưởng nhất.
Dù cho thực lực của bản thân họ có hùng hậu cỡ nào, suy cho cùng cũng chỉ là một nhà đại quý tộc. Một khi thoát khỏi sự bảo vệ của Vương quốc, khả năng cao là sẽ không thể duy trì được lợi ích hiện có.
"Lão Hầu tước nói rất đúng, vấn đề nợ nần nhất định phải được giải quyết. Theo ta thì chúng ta nên đặt ra mục tiêu trả nợ, năm nay trả 6 triệu kim tệ tiền vốn trước, sau đó từ từ tăng lên theo từng năm.”
“Vấn đề kinh phí cũng rất đơn giản, trước tiên có thể tiến hành cắt giảm chi tiêu, có thể giảm bao nhiêu thì giảm bấy nhiêu. Chưa đủ thì cứ bắt chước cách làm của Công quốc Mosey là trưng thu thuế trả nợ.”
“Còn về phần trái phiếu chiến tranh, chúng ta cứ trực tiếp chia đều cho các tỉnh gánh vác là được. Ai thu được trái phiếu thì người đó phải chịu trách nhiệm tiêu hóa nó.”
“Tiểu quý tộc không có nhiều tiền, dùng trái phiếu chiến tranh để nộp thuế cũng là điều dễ hiểu, nhưng chẳng lẽ mấy người chúng ta cũng không chịu được sao?”
“Mọi người chỉ cần ít tổ chức vài buổi yến hội, ít làm ra những hoạt động lòe loẹt là đã có thể tiết kiệm được đủ tiền rồi.”
“Nếu như ngay cả giác ngộ này cũng không có, vậy thì hiện giờ có thể bước ra ngoài, Vương quốc không cần những quý tộc không có lòng trách nhiệm!"