Quốc Vương (Bản Dịch)

Chương 931 - Chương 931 - Cuộc Va Chạm Giữa Quý Tộc Cũ Và Mới (3)

Chương 931 - Cuộc Va Chạm Giữa Quý Tộc Cũ Và Mới (3)
Chương 931 - Cuộc Va Chạm Giữa Quý Tộc Cũ Và Mới (3)

Người dịch: Whistle

Những lời nói hùng hồn của Bá tước Pierce khiến Hudson hơi sửng sốt. Thoạt nhìn thì những đề nghị này đều là vì Vương quốc, nhưng hắn luôn cảm thấy lão ta đang nhằm vào mình.

Trong khoảng thời gian gần đây, gia tộc Koslow đang xài tiền như nước. Vừa di dân lại vừa xây dựng những công trình lớn.

Từ khi chiến tranh kết thúc đến giờ, tổng mức thâm hụt tài chính của Sơn Địa Lĩnh đã cao đến 2 triệu kim tệ.

Làm địa đầu xà, việc cài một vài tên gián điệp vào trong Sơn Địa Lĩnh đối với Gia tộc Dalton chỉ là chuyện nhỏ, nhận được những thông tin tình báo gần như công khai này là điều đương nhiên.

Đặc biệt là sau khi Ma thú ấp trứng thành công, Hudson đã lần lượt đưa ra ngoài hơn hai mươi con non Ma thú để tiền bồi thường từ việc di dân.

Ở trong mắt của Bá tước Pierce, loại hành tự tổn thực lực này đã bị ngộ nhận là đang thiếu hụt tài chính, điều này cũng có vẻ hợp lý.

Bởi vì con non Ma thú chính là loại tài nguyên chiến lược trong mắt của các quý tộc uy tín lâu năm, dù cho có bao nhiêu loại thì cũng không tổn thương phong nhã.

Dù là không thích hợp để thành lập quân đoàn Ma Thú thì cũng có thể phân phát cho tộc nhân để bồi dưỡng, nhằm tăng cường thực lực của gia tộc.

Gia tộc Koslow có nhiều thành viên như vậy, chỉ tính riêng người trong nhà thôi cũng đã không đủ chia rồi, nếu như tình hình tài chính không căng thẳng thì sao phải bán ra ngoài làm gì?

Là đối thủ cạnh tranh, nếu đối phương đang thiếu tiền, vậy thì lão ta nhất định phải thuận thế đâm thêm một đao, làm cho đối phương càng thiếu tiền hơn!

Hiện giờ có cơ hội dùng đại nghĩa để tiêu hao tài lực của gia tộc Koslow, Bá tước Pierce hoàn toàn không tìm thấy lý do để cự tuyệt.

Dù gì thì Gia tộc Dalton cũng là một đại phú ông. Không chỉ chiếm được mảnh đất trù phú nhất tỉnh Đông Nam, mà còn độc quyền việc kinh doanh muối ăn trong tỉnh và thương mại đường biển.

Việc gia tăng một chút chi tiêu này chẳng là gì đối với bọn hắn. Dù là vào thời kỳ chiến tranh đã bị Hudson hố cho một vố, nhưng nhiêu đó vẫn không thể làm cho nhà đại quý tộc uy tín lâu năm này bị thương cân động cốt.

Tuy nhiên, kiểu tấn công không phân địch ta này không chỉ làm ảnh hưởng đến Sơn Địa Lĩnh. Những quý tộc uy tín lâu năm có của cải thâm hậu thì không sao, giảm một chút chi tiêu hàng ngày là có thể chịu đựng được.

Nhưng đối với đám quý tộc mới nổi thiếu thốn tài lực tài lực mà nói, việc phải một khoản tiền trả nợ hàng năm là một điều vô cùng trọng đại.

Sau khi nhận ra điểm này, Hudson liền không thèm để ý, trực tiếp yên lặng đóng vai quần chúng.

"Bá tước Pierce tôn kính, kiến nghị trả nợ sớm này quả thật không tệ, nhưng chúng ta cũng phải cân nhắc đến tình hình thực tế.”

“Vương quốc vừa mới trải qua một trận chiến tranh, đang trong thời kỳ dưỡng bệnh, bách phế đãi hưng. Đặc biệt là bảy tỉnh phía bắc vừa mới trở về với vòng tay ôm ắp của Vương quốc, sợ là không còn đủ sức để gánh thêm khoản phí này!"

Bá tước Aurane mở miệng phản bác.

Lãnh địa của ông ta còn chưa phát triển được, việc thu thuế đương nhiên là không tồn tại. Ông ta không cần gánh chịu những khoản thuế má bình thường, nhưng không có nghĩa là không cần phải gánh chịu thuế trả nợ.

Không có quy định rõ ràng về các loại thuế đặc biệt tạm thời này. Nhưng dựa theo thông lệ, khả năng cao là ông ta vẫn phải bỏ tiền.

Đất phong đang trong giai đoạn bách phế đãi hưng, toàn bộ đều nhờ vào vốn liếng của gia tộc chèo chống, dù cho nội tình của gia tộc Holliser có hùng hậu như thế nào, vào thời điểm này cũng phải bớt ăn bớt mặc.

Nếu như đề nghị của Bá tước Pierce được thông qua, vậy thì bọn họ không chỉ phải gánh chịu khoản thuế ở tỉnh Đông Nam, mà ngay cả khoản thuế ở khu vực phía bắc cũng phải chịu một phần.

Sau khi cộng tất cả lại với nhau, ước tính phần mà gia tộc Holliser cần gánh chịu còn lớn hơn phần của gia tộc Koslow.

Càng hố hơn chính là hàng năm đều phải bỏ ra khoản tiền này, khả năng cao là năm sau nhiều hơn năm trước.

Một lượng lớn tài chính bị rút ra nhất định sẽ làm ảnh hưởng đến công tác phát triển lãnh địa và di dân.

"Bá tước Aurane nói như vậy cũng không đúng. Từ xưa tới nay, Vương quốc đều làm theo nguyên tắc công bằng, có nghĩa là quyền lợi và nghĩa vụ tương đương nhau.”

“Đã ngồi được ở chỗ này thì sẽ phải gánh chịu trách nhiệm và nghĩa vụ tương ứng. Ngay cả chúng ta cũng kêu khổ kêu mệt, vậy người bên dưới làm sao bây giờ?”

“Đề nghị vừa rồi của Bá tước Pierce cũng không tệ, khoản nợ này trả sớm hay trễ thì cuối cùng cũng đều phải trả. Nếu có thể thu hồi được một phần trái phiếu chiến tranh, chúng ta còn có thể tiết kiệm được một phần tiền lãi.”

“Nếu như kéo dài thêm mấy năm, đến kỳ trả tiền mặt, muốn mọi người lập tức gom đủ gần 100 triệu tài chính, lúc đó mới thật sự là không còn cách nào!"

Bá tước Calles cười ha hả nói.

Nhìn thấy cảnh tượng này, khóe miệng Hudson nhếch lên một tia cười lạnh. Nhìn như đang luôn mồm nói về đại nghĩa, nhưng trên thực tế, đây chỉ là một loại thủ đoạn mà các đại quý tộc uy tín lâu năm dùng để chèn ép các quý tộc mới nổi.

Một khi đề nghị này được thông qua, bọn họ liền có thể sử dụng các thủ đoạn hợp pháp để tiêu hao tài lực của các quý tộc, kéo dài tiến độ phát triển của người mới.

Nếu như lại chuyện gì đó xảy ra trong lúc này, không chừng những nhà đại quý tộc vừa mới ngoi đầu lên sẽ bị đánh trả về nguyên hình.

Những điều tương tự không phải là hiếm ở lục địa Aslante, nhìn mãi cũng thành quen. Có hơn một nửa các đại quý tộc mới nổi đều sẽ bị suy sụp trong vòng vài thập niên.

Đối mặt với ánh mắt nồng cháy của đám đại quý tộc mới nổi, Hudson biết rằng đã đến lúc mình nên ra mặt rồi.

Bình Luận (0)
Comment