Người dịch: Whistle
Ai cũng có vòng tròn của riêng mình, đối mặt với sự chèn ép của đám đại quý tộc uy tín lâu năm, đám đại quý tộc mới nổi cũng lén lút đoàn kết lại.
Chỉ là nội bộ của nhóm chính trị mới nổi này quá lỏng lẻo, ngay cả liên minh cũng không bằng.
Đối mặt với đám đại quý tộc uy tín lâu năm, không có mấy người dám mạo hiểm đấu tranh. Nên một kẻ có uy danh hiển hách như Hudson rất dễ dàng có được quyền nói chuyện trong đoàn thể nhỏ này.
"Bá tước Calles nói rất đúng. Đại cục của Vương quốc đều vô cùng quan trọng đối với mỗi người đang ngồi ở đây, nhưng mà tình hình thực tế cũng quan trọng không kém!”
“Để hoạch định một chính sách, chúng ta nhất định phải điều tra trước, đợi khi hiểu rõ tình hình thực tế thì mới có thể đưa ra quyết sách hợp lý nhất.”
“Chắc là trong lòng của mọi người cũng đã biết rõ tình trạng của bảy tỉnh phương bắc vừa được thu hồi như thế nào rồi. Muốn phát triển được cũng không phải là chuyện một sớm một chiều là có thể hoàn thành.”
“Để một đám quý tộc lãnh chúa nhập không đủ xuất gánh chịu món nợ của Vương quốc không phải trách nhiệm và nghĩa vụ, mà là đang muốn mạng của bọn họ!”
“Dù sao cũng đều là gom góp tài chính, tại sao chúng ta không thay đổi một biện pháp khác?”
“Thay vì trực tiếp phân chia theo đất phong, không bằng để cho những ngành nghề có lợi nhuận phong phú như muối, lá trà, hương liệu, xe thuyền, giải trí vân vân… Đến gánh vác khoản thuế này!"
Hudson vừa dứt lời, đám quý tộc uy tín lâu năm lập tức nhíu mày. Việc phân bổ khoản nợ này vào trong những nghề nghiệp này thoạt nhìn là đang đòi tiền của thương nhân, nhưng trên thực tế lại là đang cắt thịt của bọn hắn.
Những khu vực có thương nghiệp phồn đều đang nằm trong tay của các đại quý tộc uy tín lâu năm. Hiện giờ chinh thu thuế của những ngành nghề bạo lợi cũng là đang kiếm tiền từ trong lãnh địa của bọn hắn.
Nếu như nghiên cứu cẩn thận sẽ phát hiện ra sau lưng của gần như toàn bộ các ngành nghề bạo lợi đều không thiếu bóng dáng của đám quý tộc uy tín lâu năm này.
"Bá tước Hudson, hình như ngươi còn bỏ sót một số ngành nghề, ví dụ như: Vũ khí trang bị, sản phẩm sắt, con non Ma thú, những sản nghiệp này cũng có lợi nhuận không thấp nha!"
Bá tước Martinez ở bên cạnh cười hì hì nói.
Chỉ khi da thịt của bản thân bị cắt trúng thì mới có thể cảm thấy đau. Theo ông ta thì Hudson chỉ là đang nói suông.
Nghênh đón những ánh mắt như cười mà không phải cười của đám quý tộc uy tín lâu năm, Hudson không thèm để ý chút nào, nở một nụ cười tươi nghênh tiếp.
"Lời nhắc của Bá tước Martinez rất đúng chỗ, nhưng mà có nhiều ngành nghề bạo lợi như vậy, ta cũng không thể nào liệt kê được hết được.”
“Không bằng như vậy đi, mọi người cảm thấy những ngành nghề nào là bạo lợi thì cứ liệt kê hết ra đây, chúng ta cùng nhau thảo luận.”
“Đương nhiên, tin tức cũ thì không cần nói ra.”
“Ví dụ như: Vũ khí trang bị.”
“Chiến tranh mới vừa kết thúc hơn một năm, trong tay mọi người đều đang tồn đọng một lượng lớn vũ khí, trong Vương quốc đã không còn thị trường tiêu thụ nữa.”
“Đúng rồi, hình như thị trường sản phẩm sắt hiện giờ cũng đang trong tình trạng tiêu điều. Có lẽ đại đại đa số người hành nghề đều đang cắn răng lỗ vốn cầm cự.”
“Còn về chuyện giao dịch con non Ma thú, nếu như Bá tước Martinez cảm thấy đây là một ngành bạo lợi thì cứ xem nó như một ngành bạo lợi vậy!”
“Tiếc là xét theo tình huống trước mắt, dường như việc giao dịch Vương quốc đều chẳng thấy được vài vụ giao dịch con non Ma thú trong một năm.”
“Dù cho có người bán ra thì cũng là bán trên đấu giá hội. Thay vì đi tìm khắp thế giới, không bằng chúng ta trực tiếp thu thuế của phòng đấu giá sẽ càng thuận tiện và mau lẹ hơn.”
“Ngài Bá tước không phải đang nhắm vào căn cứ sinh sản Ma thú, muốn thu thuế của các thế lực lớn ở Bắc đại lục đang tham gia hợp tác với chúng ta đó chứ?”
“Nếu như Bá tước Martinez có thể thuyết phục được mọi người thì ta hoàn toàn không có bất kỳ ý kiến gì. Nhưng nếu như gây ra chuyện phiền phức, tốt nhất là ngài Bá tước đừng nên làm liên luỵ đến Vương quốc!"
Nếu đã dám nhắc đến việc chinh thu thuế của các ngành nghề bạo lợi thì đương nhiên là Hudson đã làm xong bài tập. Mặc dù hiện giờ Sơn Địa Lĩnh không phải là một nghèo hai trắng, nhưng mà hắn thật sự chẳng có sản nghiệp bạo lợi nào.
Mua bán vũ khí thì toang rồi, sản nghiệp sinh sản con non Ma thú lại liên lụy đến rất nhiều thế lực lớn.
Cho dù là Vương quốc Alpha còn trong đỉnh phong thời kỳ cũng không có thực lực đi trưng thu thuế của nhiều thế lực lớn như vậy, huống chi là hiện giờ.
Nếu đã không thể trưng thu thuế của các thế lực lớn, vậy thì đừng có trông chờ Hudson lão gia sẽ một mình nộp thuế. Cùng lắm là sẽ thường xuyên xảy ra tình trạng một số con non Ma thú chết bất đắc kỳ tử, hoặc là có một vài nhà quý tộc may mắn nhặt được con non Ma thú trên đường.
"Bá tước Hudson không cần sốt sắng như vậy. Ta chỉ đưa ra một đề nghị nho nhỏ mà thôi, nếu như thật sự quyết định trưng thu thuế của con non Ma thú thì cũng chỉ có thể do ngài Bá tước phụ trách nhận thầu!”
“Vì Vương quốc, ta cảm thấy ngài Bá tước có thể thử một chút. Nếu như đàm phán thành công, không chừng Vương quốc lại có thêm mấy chục vạn kim tệ thu nhập hàng năm."
Ngoài miệng nói rất tốt, nhưng trong nội tâm của Bá tước Martinez lại đang âm thầm phà nàn: Hudson thật khó chơi!
Thoạt nhìn như là một cuộc đối thoại đơn giản, nhưng trên thực tế lại đào hố khắp nơi. Chỉ cần hơi không cẩn thận lỡ đạp phải thì sẽ rất khó leo lên.
Nếu như Martinez không đủ cảnh giác, mà tiến hành phản bác theo lí do thoái thác của Hudson, không chừng hiện giờ ông ta đã có một kết cục khác rồi.
Xuất phát từ tâm lý trả thù, ông ta cũng thuận thế chôn một quả bom cho Hudson.