Người dịch: Whistle
"Kế hoạch thất bại, nhưng cũng xem như thành công!”
“Chung quy vẫn là do Hudson còn quá trẻ, bị người ta thổi phồng vài câu liền lạc lối, vậy mà thật sự xem mình là người phát ngôn của quân đội.”
“Kế hoạch cắt giảm quân phí đã bị phá sản vì sự can thiệp của hắn, ngay cả ta cũng bị thuyết phục.”
“Nhưng mà hắn cũng bởi vì chuyện này mà phải trả một cái giá rất đắt, đề án dự phòng của chúng ta đã được thông qua.”
“Gia tộc Koslow không có nội tình gì, về cơ bản là không thể giúp đỡ được gì về mặt tài chính. Sau đó phải xem Hudson đã vơ vét được bao nhiêu của cải trong chiến tranh rồi.”
“Phái người nhìn chằm chằm gia tộc Koslow, một khi tài chính của bọn hắn rơi vào khốn cảnh, rất có thể Hudson sẽ mạo hiểm bán đi một vài chiến lợi phẩm không thể lộ ra ngoài ánh sáng .”
“Chúng ta cứ thu thập chứng cứ trước, chờ đến khi hoàn thành kế hoạch quân đoàn Ma Thú rồi mới tìm cơ hội gây chuyện với bọn hắn.”
“Đương nhiên, những chứng cớ này cũng có có thể trở thành đồng Chíp trên bàn đàm phán. Chỉ cần gia tộc Koslow đồng ý di dời đại bản doanh ra khỏi tỉnh Đông Nam, hai gia tộc ta vẫn còn có thể tiếp tục làm bạn!"
Bá tước Pierce tính trước nói.
Chuyện bộ đội tác chiến chia cắt những chiến lợi phẩm có thể mang đi gần như là một bí mật công khai. Chuyện thống soái đại quân cầm đi miếng bánh lớn nhất cũng là một quy luật bất thành văn.
Nhưng điều này cũng bị giới hạn trong một số chiến lợi phẩm bình thường, hoặc là chiến lợi phẩm vô chủ, cũng có một số chiến lợi phẩm cần phải trả lại.
Và đương nhiên là việc trả lại cho người mất chỉ là trạng thái lý tưởng nhất mà thôi. Các lộ đại quân tham chiến cũng sẽ không "trung thực" như vậy, cơ bản đều đã bị lén lút phân chia hết rồi.
Tất cả mọi người đều làm như vậy, chỉ cần không công khai tiêu thụ một vài vật phẩm có ý nghĩa đặc thù, hoặc là vật phẩm có thể chứng minh thân phận của nguyên chủ nhân thì còn lại không phải là vấn đề.
Đây cũng là nguyên nhân mà sau chiến tranh Hudson lại dùng xe ngựa lớn nhỏ để chở chiến lợi phẩm về nhà. Không phải là không thể bán, mà là không dám bán.
Lỡ như tiết lộ phong thanh, để người mất phát hiện ra rồi gây ầm ĩ thì hắn sẽ bị mất sạch danh dự quý tộc.
Lựa chọn tốt nhất chính là mang về nhà cất giấu trước, chờ khi phong ba kết thúc, hoặc là tìm được cơ hội bán ra, hoặc là trực tiếp để tồn kho trong gia tộc.
Vốn liếng hùng hậu của đại quý tộc đều được tích góp dần dần theo cách này. Hiện giờ là vật phẩm không thể lộ ra ngoài ánh sáng, nhưng không có nghĩa là sau này cũng không thể.
Thời gian có thể xóa nhòa hết thảy, cho dù vật phẩm đã có chủ cũng sẽ biến thành vật vô chủ dưới sự tẩy lễ của tháng năm.
Dù là bịa ra một lý do rồi mang bán vật phẩm này lại cho nguyên chủ nhân cũng không phải là không được.
"Lão gia, dựa theo thông tin tình báo mà chúng ta thu thập được, Bá tước Hudson đã vơ vét được ít nhất là 4 triệu kim tệ chiến lợi phẩm trong cuộc chiến tranh này.”
“Khoảng một phần ba trong số đó là tiền mặt, một phần ba khác là một lượng lớn trái phiếu chiến tranh.”
“Chủ yếu là trái phiếu của Công quốc Mosey, ít nhất cũng có hơn một triệu, trái phiếu chiến tranh của Vương quốc cũng có mấy chục vạn.”
“Xét từ mọi khía cạnh của tình hình thì có lẽ Bá tước Hudson đã ngầm thanh lý một phần trái phiếu chiến tranh, nếu không chỉ dựa vào lượng tiền mặt trong tay là sẽ không đủ chi phí để duy trì Sơn Địa Lĩnh.”
“Nghe nói Bá tước Hudson có quan hệ không tệ với các thương hội lớn, rất có thể là hắn đã nhờ vào con đường ra tới hải ngoại của những người này để tiêu thụ số chiến lợi phẩm còn sót lại không thể lộ ra ngoài ánh sáng kia.”
“Trong ngắn hạn thì tình hình tài chính của Sơn Địa Lĩnh sẽ không xảy ra vấn đề.”
“Vì căn cứ sinh sản Ma thú nằm tại Sơn Địa Lĩnh nên có rất nhiều thủ đoạn tiêu hao tài lực của hắn mà chúng ta không tiện sử dụng.”
“Hiện giờ chỉ có thể đợi tác động của khoản thuế trả nợ lên men và tiêu hao hết những tài lực cuối cùng của gia tộc Koslow, lúc đó chúng ta mới có thể tiến một bước, tiếp tục tạo áp lực cho bọn hắn!"
Nghe xong lão quản gia trả lời, Bá tước Pierce nhướng mày.
Rõ ràng là Gardner phản đối việc trực tiếp ngả bài với gia tộc Koslow, mà ủng hộ chủ trương dùng nước ấm nấu ếch xanh, dựa vào thủ đoạn kinh tế để ép vị đối thủ cạnh tranh này phải ra đi.
"Quản gia, mặc dù Hudson có chút cấp tiến trong việc xây dựng lãnh địa, nhưng hắn lại vô cùng tiết kiệm về phương diện sinh hoạt.”
“Vào thời kỳ bình thường cũng không thích tổ chức yến hội, lại không si mê các loại hoạt động.”
“Thứ tiêu tiền duy nhất chỉ có thí nghiệm ma pháp, nhưng là một tên Ma đạo sĩ, nóng lòng nghiên cứu ma pháp cũng là chuyện bình thường.”
“Trên làm dưới theo, gia tộc Koslow hiện giờ cũng không thể hiện ra bộ mặt của một gã nhà giàu mới nổi. Mức sống của hầu hết các thành viên trong gia tộc không khác nhiều so với các gia tộc quý tộc bình thường.”
“Muốn tiến một bước tiêu hao tài lực bọn hắn sợ là không dễ hạ thủ!"
Bá tước Pierce nhức đầu nói.
Nếu như không phải đã nghiệm chứng nhiều mặt về phần tình báo này, Bá tước Pierce cũng không dám tin là Hudson có thể kiếm được nhiều tiền như vậy.
Nếu chỉ là kiếm được nhiều tiền thì không đáng sợ, quan trọng nhất là hắn không xài tiền bậy bạ, lại còn ước thúc tộc nhân đồng thời tiết kiệm.
Từ những thông tin tình báo mà Gia tộc Dalton thu thập được, Sơn Địa Lĩnh không dùng bao nhiêu tiền mặt, nhưng hạng mục tốn tiền nhất đã hoàn thành.
Dù cho sau này vẫn sẽ thiếu hụt tài chính, nhưng dựa vào tiền lãi mà căn cứ sinh sản Ma thú lại, chỉ cần giảm bớt tiến độ của các công trình trong lãnh địa là có thể miễn cưỡng cân bằng.