Người dịch: Whistle
Còn về vấn đề thuế trả nợ, dựa vào việc bán chiến lợi phẩm thì cũng có thể chèo chống được mấy năm.
Có thêm mấy năm thời gian để giảm xóc, gia tộc Koslow cũng sẽ đứng vững bước chân, lúc đó lại muốn để bọn hắn cút xéo sẽ rất khó.
"Lão gia, dù cho gia tộc Koslow có tiết kiệm như thế nào thì một số chi phí cần thiết vẫn không thể thiếu.”
“Hình như ngài đã quên là thân thích của bọn hắn đang trải rộng toàn tỉnh. Có nhiều thân thích như vậy, có vài người không nhịn được cũng là chuyện bình thường.”
“Hắn có thể không quan tâm đến đám quý tộc theo phe trung lập, nhưng hắn lại không thể nào bỏ mặc những thân bằng hảo hữu ủng hộ mình được.”
“Sử dụng thủ đoạn trực tiếp chống lại gia tộc Koslow là quá mạo hiểm, nhưng nếu thiết lập ván cục nhằm vào những tiểu quý tộc này thì lại đơn giản hơn nhiều."
Nói xong, hai người nhìn nhau cười một tiếng.
Năng lực chống cự rủi ro của các tiểu quý tộc vốn rất thấp, nếu như có người cố ý thiết lập ván cục, muốn không xảy ra vấn đề cũng khó.
Thậm chí Gia tộc Dalton con không cần tự mình xuất thủ để nhằm vào những tiểu nhân vật này, chỉ cần một cái ám chỉ trong phạm vi quy tắc là có thể làm cho bọn hắn bị tổn thất nặng nề rồi.
Trước đây bọn hắn không làm như vậy là vì đã có đầy đủ ưu thế, không cần thiết phải bỏ điểm mấu chốt này.
Cộng thêm việc Caesar III đang ở phía trên nhìn chằm chằm, hơi không chú ý là sẽ bị Quốc vương nắm được sơ hở, lúc đó sẽ không chịu nổi.
Bây giờ Quốc vương đang bị bệnh nguy kích, hiệu quả răn đe cũng đã giảm đi rất nhiều, một vài thủ đoạn mà trước đó ông ta không dám sử dụng thì giờ đây đã có thể lấy ra dùng.
...
"Vương tử điện hạ, cuộc giao dịch này lần ta đã bị thiệt thòi lớn, ngài nhất định phải bán cho ta mấy tên thợ rèn cao cấp xem như đền bù!"
Dù biết rõ là trong tình huống Vương quốc Alpha không làm trái với điều ước thì việc tăng thêm thuế trả nợ là chuyện không có cách nào tránh khỏi, nhưng điều này cũng không hề ảnh hưởng đến việc Hudson kêu khổ.
Dù có nói thế nào thì vụ thuế trả nợ được tăng thêm lần này cũng đều là vì bán mạng cho vương thất gây ra.
Nếu như không có cuộc phong ba này, Bá tước Pierce sẽ không chủ động ôm trách nhiệm, tỉnh Đông Nam cũng không cần gánh vác nghĩa vụ vượt mức.
Cho dù là vẫn không thể tránh được khoản thuế trả nợ này, nhưng số định mức mà gia tộc Koslow phải gánh vác cũng sẽ ít đi chừng 2-3 vạn kim tệ.
Một năm hai năm thì thôi không nói, nhưng khoản thuế này lại kéo dài liên tục mãi đến khi trả hết nợ mới thôi.
"Bá tước các hạ cứ yên tâm, vương thất đã hứa thì nhất định sẽ làm. Những thợ đóng tàu và thợ rèn có kinh nghiệm phong phú sẽ được điều tới chỗ của ngươi, tuyệt đối có thể làm cho ngươi hài lòng!"
Vương tử Caesar khẽ cười nói.
Chỉ là vẻ khinh thường mơ hồ trên hai đầu lông mày đã bại lộ nội tâm đang khinh bỉ Hudson của y.
Chỉ là mấy tên thợ thủ công mà cũng nói ra, quá không phóng khoáng, thật sự là khó mà lọt mắt y.
Có xưởng đóng tàu và thủy thủ thì có thể tham gia thương mại đường biển rồi sao?
Quả thực là đang nằm mơ!
Theo Vương tử Caesar thì việc đóng thuyền vô cùng đơn giản, cái khó ở đây là khắc họa trận pháp phòng ngự cho chiếc thuyền.
Không có những thứ này, một khi gặp phải Ma thú ở trên biển thì thuyền sẽ bị phá hủy ngay lập tức.
Đội ngũ Ma pháp sư của gia tộc Koslow rõ ràng là không có đủ thực lực để khắc hoạ ma pháp trận cao cấp cho thuyền, đến lúc đó nhất định phải chạy tới nhờ hiệp hội ma pháp giúp đỡ.
Bị người ta lừa thì không nói, đám người của hiệp hội ma pháp còn rất ranh mãnh, nếu không bỏ ra vật liệu ma pháp trân quý thì bọn hắn sẽ không khắc hoạ trận pháp phòng ngự cao cấp.
Kịch bản đã được biên soạn rồi.
Vương tử Caesar cũng đã chuẩn bị xong, chỉ còn chờ Hudson đụng phải khó khăn trắc trở rồi quay đầu chạy tới nhờ vương thất giúp đỡ, lúc đó y liền thừa cơ nhận lấy một tên tiểu đệ.
"Vậy thì xin tạ ơn điện hạ chiếu cố!”
“Chỉ là không biết xưởng đóng tàu mà vương thất bán ra là xưởng nào, giá cả bao nhiêu?"
Không phải là Hudson không giữ được bình tĩnh, mà hiện giờ đang là thị trường của người bán. Có thể được xưng là xưởng đóng tàu cỡ lớn thì không chỉ có thể đóng được những chiếc thuyền buôn cỡ lớn, mà còn nhất định phải có năng lực sản xuất tàu chiến.
Trong tình huống bình thường, những thứ này đều thuộc về hàng không bán. Chỉ cần có người chịu bán, dù cho sau lưng có hố thì Hudson cũng chỉ có thể nhảy vào trong.
Ai bảo công nghệ đóng tàu của Sơn Địa Lĩnh cũng chỉ mạnh hơn kỹ thuật tạo thuyền độc mộc một tí xíu chứ?
Làm một chiếc thuyền tam bản(xuồng ba lá) chắc chắn không có vấn đề gì, cố gắng một chút cũng có thể tạo ra thuyền ngũ bản. Về phần tàu buôn và tàu chiến vượt biển, có lẽ phải đợi cả trăm năm mới có thể tìm tòi ra được.
"Ha ha..."
"Nếu Bá tước các hạ đã là người một nhà thì ta cũng sẽ không công phu sư tử ngoạm. Xưởng đóng tàu mà Vương thất muốn bán đang nằm ở tỉnh Đông Nam, vừa vặn thuận tiện cho ngươi di chuyển.”
“Còn về tên thì chắc là các hạ cũng đã từng được nghe rồi. Xưởng này vốn dĩ phụ trách công tác hậu cần của hải quân, chuyện sau đó chắc là các hạ hiểu rõ hơn ta.”
“Xưởng đóng tàu được định giá 800.000 kim tệ, trong xưởng đóng tàu có 1,700 công nhân thợ rèn và ba trăm tên thủy thủ, tính luôn cả người nhà của bọn hắn là hơn 6800 người, xem như quà tặng."
Nghe được giá mà Vương tử Caesar đưa ra, Hudson rất muốn nói một câu: ta chỉ cần quà tặng.
Tiếc là chuyện này không thể nào xảy ra, nếu như hắn thật sự làm vậy thì sẽ không có bằng hữu.
Do dự một chút, Hudson vẫn không mở miệng cò kè mặc cả.