Người dịch: Whistle
Dù sao Hudson cũng từng trèo lên từ một nhà quý tộc nhỏ, cho nên hắn hiểu rất rõ sức mua của quần thể nào, về cơ bản là có rất ít tiềm năng để phát triển.
Cho dù có tiền thì người ta cũng sẽ tiết kiệm để mua Sinh mệnh nguyên dịch cho con cháu, hoặc đặt mua trang phục Kỵ sĩ và chuẩn bị cho đại hôn.
Có lẽ sau này sẽ còn tăng thêm một loại tiêu chuẩn thấp nhất —— vật cưỡi ma thú.
Tóm lại, không có nhiều chỗ mà mọi người cần xài đến tiền. Nên cũng không có dư tài chính có thể tùy tiện lấy ra ăn chơi.
"Bá tước đại nhân, thả người của các thế lực khác rời đi thì không nói.”
“Nhưng Người là kẻ chủ mưu đứng sau âm mưu kích động chiến tranh giữa Vương quốc ta và Người Hessen, nếu cứ thả bọn chúng rời đi như vậy thì thật sự là dễ dàng cho chúng.”
“Nếu như tin tức này truyền ra ngoài sẽ rất khó giải thích với Vương đô.”
“Cho dù chúng ta thả bọn hắn rời đi, sợ là những người này cũng không đi được bao xa. Có quá nhiều người đang nhớ thương bọn hắn, sợ là chỉ cần vừa ra khỏi Sơn Địa Lĩnh là sẽ xảy ra bất trắc.”
“Thay vì làm lợi cho người khác, chẳng thà chúng ta. . ."
Không đợi Cairne nói hết câu, Hudson đã ngắt lời nói: "Bất cứ thế lực nào cũng có thể chiếm món lợi này, nhưng chỉ có chúng ta là không được.”
“Căn cứ sinh sản Ma thú là một tấm bảng hiệu của Sơn Địa Lĩnh, cho dù bây giờ tạm thời bỏ trống, nhưng tương lai vẫn sẽ có ngày phồn vinh trở lại.”
“Tiền không còn thì có thể kiếm lại; Ma thú không còn cũng có thể tiếp tục sinh sôi; Nhưng một khi mất đi danh tiếng là sẽ không lấy lại được.”
“Phái người đi thông báo tin tức Người Corubia muốn mang theo con non Ma thú rời nơi này cho Tổng đốc Pierce biết.”
“Lúc trước ta từng thiếu lão ta một món nợ ân tình, nhân cơ hội trả lại luôn."
Thực ra thì việc Hudson lựa chọn lấy lòng gia tộc Dalton vào thời điểm này cũng là vì hết cách rồi.
Mở bản đồ ra là biết, Người Corubia muốn rời khỏi Sơn Địa Lĩnh sẽ phải băng qua Hắc Thạch sơn mạch, còn không là phải mượn đường từ Vương quốc Hessen; hoặc là đánh một vòng lớn ở tỉnh Đông Nam.
Vương quốc Hessen là tử địch của Người Corubia, nên bọn họ chắc chắn sẽ không đi, như vậy chỉ còn cách đánh một vòng trong tỉnh Đông Nam.
Đi một vòng ở trước cổng gia tộc Dalton như vậy, muốn không bị người ta phát hiện cũng khó. Dù gì thì mình cũng không thể đụng vào, Hudson bèn thuận nước giong thuyền trả lại ân tình.
Ai cũng biết rằng Người Corubia là một miếng thịt mỡ lớn, nhưng miếng thịt này lại không ngon ăn đến thế.
Quý tộc thời nay rất máu lửa, nếu như Người Corubia biết được mình không thể thoát đi, khả năng cao là sẽ trực tiếp động thủ giết mẫu thú.
Người ta giết Ma thú của mình, không ai có tư cách can thiệp. Cho dù sau đó gia tộc Dalton có tức giận đến mức nào thì cũng chẳng làm gì được bọn họ.
Suy cho cùng thì "cướp bóc" cũng loại việc chỉ có thể tiến hành trong âm thầm.
Nếu như Người Corubia có thể chọc giận Tổng đốc Pierce, làm cho bọn hắn động thủ giết chết vài tên quý tộc, vậy thì có trò hay để xem rồi.
. . .
Corubia, sau khi an bài đường lui cho con cháu xong xuôi, Louis Vuitton III đang ở trong vương cung lẳng lặng chờ đợi tai nạn giáng lâm.
Đám đại thần của Vương quốc đã sớm không thấy bóng dáng. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, đám người này hiện đang bận phát động quan hệ nhân mạch để bảo toàn lợi ích hiện có của bản thân.
Có lẽ cũng có trung thần, nhưng sau khi Quốc vương Louis Vuitton III lựa chọn nằm ngửa, trực tiếp hạ lệnh cho quân đội thả quân địch tiến vào thì bọn họ cũng đã mất đi đấu chí.
Còn có một người cũng đang cảm thấy nhức đầu, đó chính là thống soái của quân đội Vương quốc Hessen - Hầu tước Reliant. Vất vả lắm ông ta mới giành được nhiệm vụ tác chiến này, lúc đầu ông ta còn muốn thông qua cuộc chiến lần này để gây dựng uy tín, nhưng kết quả là địch nhân đã trực tiếp nằm thẳng.
Trước khi xuất binh, Alexander V đã nhiều lần nhấn mạnh là phải lợi dụng cơ hội trên chiến trường để giải quyết càng nhiều càng tốt những trở ngại cho sự thống trị trong tương lai của Vương quốc.
Đám trọng thần trong Vương đô cũng đã ám chỉ với ông ta là cứ việc hạ độc thủ, để cống hiến một phần sức lực vào nền hòa bình, ổn định và lâu dài của Vương quốc.
Ngoài việc không trực tiếp hạ lệnh kêu ông ta tìm cơ hội đồ sát các quý tộc Corubia ra, có thể nói là những gì mọi người có thể làm được thì đều đã làm hết rồi.
Hầu tước Reliant vốn cũng đã chuẩn bị hạ độc thủ trên chiến trường, đánh trọng thương tập đoàn thống trị của nước Corubia, kiến công lập nghiệp cho Vương quốc.
Tiếc là sau khi tiến vào Corubia, Hầu tước Reliant liền phát hiện ra rằng suy nghĩ rất tốt đẹp, nhưng hiện thực lại vô cùng tàn khốc.
Chống cự bằng vũ trang như trong tưởng tượng đã không xảy ra, chuyện duy nhất mà Người Corubia làm chính là mới sứ thần của các quốc gia khác tới làm người chứng kiến.
Đừng nói là đồ sát quý tộc, cho dù là giết lầm mấy tên nông nô trên đường hành quân thôi mà ông ta đã bị đám sứ thần tìm tới cửa mắng cho cẩu huyết lâm đầu.
Cũng chẳng phải là vì mọi người đều có tinh thần trọng nghĩa, đó hoàn toàn là do bản chất con người. Tất cả mọi người đều không ăn thịt, chỉ có một mình Vương quốc Hessen được ăn thịt, chuyện này công bằng sao?
Nếu như không tìm cơ hội gây thêm rắc rối cho bọn hắn thì mọi người đều cảm thấy không thoải mái. Cho nên mới xuất hiện cảnh tượng cả đám sứ thần đi theo đại quân để tìm kiếm sơ hở.
Một đường thuận buồm xuôi gió đến được vương đô, nhìn thấy tòa vương cung xuất hiện ở trước mắt, trong lòng của Hầu tước Reliant tràn đầy cảm xúc.
Chiến tranh thắng lợi rồi sao?
Nhưng ông ta chưa đánh trận nào mà!