Tôn Phi rất nhanh liền đi tìm nguyên nhân mất ngủ của chính mình.
Đó là bởi vì thời điểm hắn nằm ngủ trên chiếc giường cứng rắn ở đây, trong lồng ngực thiếu đi thân thể mềm mại ấm áp kia.
Tôn Phi phát hiện chỉ cần mình vừa nhắm mắt lại, trong đầu sẽ không tự chủ được nghĩ đến thân ảnh kia, sau đó bắt đầu nhịn không được mà lo lắng, không biết Angela ở cùng một chỗ với “Quân Đoàn Nanh Sói” rốt cuộc có an toàn hay không? Mấy ngày nay xa nhau, không biết thiếu nữ thuần khiết kia có nghĩ đến mình hay không?
Tôn Phi và sáu ngàn quân tiên phong đi trước, tới thành Song Kỳ sớm hơn, mà còn ba vạn bốn ngàn quân của “Quân Đoàn Nanh Sói”, lão quân sư Arjen, Lampard, Công chúa Ma Pháp, dưới sự dẫn dắt của đám người Ngân Giáp Cuồng Sĩ đang tiến đến thành Song Kỳ hội ngộ sau.
Angela và tóc vàng Jima, còn có công chúa Victoria cùng với bốn tỳ nữ xuân, hạ, thu, đông, đều đi cùng đội ngũ.
Nguyên bản trưởng công chúa mà Ma Nữ đều kiến nghị Tôn Phi để Angela lại đế đô, dù sao ở đó có cấm vệ quân hoàng gia và đông đảo cao thủ tọa trấn, đế đô so với chiến khu dĩ nhiên là an toàn hơn, hơn nữa Angela là nữ nhân có quyền thế huân thiên, đám người bọn họ cũng không cần lo lắng xem ai dám khi dễ nàng. Hơn nữa, ngày rời đi đế đô, Tôn Phi cũng đã từng nói chuyện hơn mười phút với nhị hoàng tử Domingos, ngay cả vị hoàng tử hào hoa diêm dúa này cũng lấy thân phận bằng hữu đáp ứng thay Tôn Phi chiếu cố đám người Angela…
Thế nhưng, Tôn Phi vẫn cự tuyệt hảo ý của người này.
Cùng lúc lại ngay cả Angela cũng không muốn chia lìa với Tôn Phi, ở lại đế đô dù có người chiếu cố, thế nhưng không thân chẳng quen, thời gian dài, khó tránh khỏi tịch mịch. Hơn nữa, cũng không biết vì sao, Tôn Phi mơ hồ có một loại cảm giác, đế đô bấp bênh, rất có thể ở lại đế đô trái lại lại không có an toàn.
Tôn Phi chuẩn bị đợi chiến khu Ajax thoáng ổn định, tiện đường trở lại Hương Ba thành một chuyến, đem đám người Angela trực tiếp đưa về Hương Ba thành, như vậy hắn mới yên tâm một chút.
Trăng sáng sao thưa, sắc trời đã dần dần sáng.
Nếu đã không ngủ được, Tôn Phi đơn giản bắt đầu dựa theo ‘Tử Sắc Kỹ Năng Chi Thư’ thượng sở rèn luyện tinh thần lực của mình. Lúc này tinh thần lực của Tôn Phi đã đạt đến 350 kiếp mã, đã sớm trừ đi ám hại dấu vết tinh thần mà Vũ Thánh Amauri trồng xuống thân thể hắn, tinh thần càng đạt tới một trình độ khủng bố.
Chỗ tốt của tinh thần lực, trong khoảng thời gian này Tôn Phi càng lĩnh hội rõ.
Không chỉ có thể tăng cường đối với lực lượng khống chế và ngộ tính võ đạo, chỗ mạnh mẽ quan trọng hơn của tinh thần lực chính là…có thể lặng yên không một tiếng động bao trùm sự phân hình và động tĩnh ngoại giới, hiệu quả và tính bí mật vượt xa đấu khí ba động của đấu khí cao thủ và lực dâng trào của Ma Pháp Sư, diệu dụng vô cùng.
Tôn Phi phát hiện, trừ mình ra, bên ngoài tựa hồ như không có một cao thủ nào chuyên tu tinh thần lực.
Lấy 350 kiếp mã tinh thần lực hiện nay của Tôn Phi làm tiêu chuẩn, có thể lặng yên không một tiếng động nhìn được tất cả hình ảnh trong phạm vi một ngàn năm trăm mét, lúc trước ngay cả Huntelaar, Costacurta và Amauri, ba vị cường giả Nguyệt cấp cao cũng không thể phát hiện ra thực lực phân hình của Tôn Phi, như vậy có thể thấy được uy lực cỡ nào.
Cảm nhận được chỗ tốt của tu luyện tinh thần lực, Tôn Phi tự nhiên là chuyên cần tu luyện.
…
Ba canh giờ sau.
Mặt trời đã lên cao, đại địa khôi phục lại một tia sức sống, nhiệt độ không khí một lần nữa trở nên ấm áp.
Điều khiến nhiều tướng lĩnh thành Song Kỳ cảm thấy kinh hỷ chính là, người Ajax cũng không có triển khai công thành, ngược lại còn đem doanh trại thoái lui về phía sau năm km, bao vây ba mặt Song Kỳ thành, mơ hồ còn để lại một lỗ hổng ở phía Bắc thành Song Kỳ, tựa hồ không tiến hành thế vây khốn.
Không khí chiến tranh trong thành Song Kỳ tựa hồ thoáng tiêu tán đi không ít.
Nhưng cũng không người nào dám lơ là, chỉ cần đại quân Ajax chưa từ bỏ một ngày, chiến tranh có thể tùy thời mà bộc phát, máu và xác chết, cũng sẽ tùy thời bao trùm lên thành bất cứ lúc nào.
Tròn một ngày, Ribery bận rộn chiêu mộ Dân Binh, huấn luyện quân dự bị.
Không thể không thừa nhận, vị quan chỉ huy trú quân này có uy vọng rất cao ở thành Song Kỳ, ngắn ngủi một ngày đã có trên tám ngàn thanh niên trai tráng báo danh tham gia huấn luyện, trở thành quân dự bị cho Song Kỳ thành, đơn giản đến lĩnh khôi giáp và vũ khí, biên thành tám trung đội, ở đó có một ít lão binh có kinh nghiệm và một ít thương binh tham gia chiến đấu bị thương huấn luyện dẫn dắt, bắt đầu gánh vác huấn luyện quân sự.
- Hiện tại đổ một giọt mồ hôi, chiến tranh bớt một giọt máu!
Câu nói này là trong lúc Tôn Phi và Ribery nói chuyện phiếm đã nói, sau trở thành chân lý nhắc nhở Dân Binh, suốt đêm huấn luyện cực khổ, còn khắc vào tấm bia đá giữa sân huấn luyện, trước và sau khi kết thúc huấn luyện, tám ngàn Dân Binh này đều sẽ cùng huấn luyện viên hô lớn câu nói kia.
Ngoại trừ Dân Binh dự bị huấn luyện ở bên ngoài, mấy đại đội dong binh trong thành cũng nhận được thông báo, dưới tình thế nguy cấp, các binh đoàn dong binh được chiêu mộ tham gia chiến đấu thủ thành, đương nhiên, bọn họ cũng sẽ đạt được tiền lương ứng với công sức của họ.
Dong binh có kinh nghiệm chiến đấu và vũ kỹ, đương nhiên không cần tham gia huấn luyện cùng với Dân Binh.
Cùng lúc đó, dưới kiến nghị của Tôn Phi, trú quân trong thành bắt đầu lặng lẽ thu mua lương thực dự trữ, vì để chuẩn bị cho chiến tranh lâu dài, thậm chí quân nhu bộ còn triển khai tuyên truyền tiết kiệm lương thực, hiệu triệu dân chúng chủ động giảm thiểu lượng lương thực một ngà, như vậy có lẽ bọn họ có thể kiên trì đến thời điểm thu hoạch lúc mạch.
Đương nhiên, về lương thực, các loại chính sách chi tiết đều có quân nhu bộ đặt chế định.
Tôn Phi nhất nhất nhắc lại các quan quân, ngoài trừ quân đội, cần phải nghiêm khắc nghiêm trị hành vi tàng trữ lương thực, nếu như phát hiện, nghiêm trị không tha.
Thời gian chiến tranh lòng người bàng hoàng, dễ dẫn đến hiện tượng hỗn loạn tội phạm trong thành.
Đối với điểm này, Tôn Phi căm thù đến tận xương tủy, bởi vậy cũng đặc biệt yêu cầu quân đoàn tinh nhuệ lập trị an sở ở thành Song Kỳ, đối với các loại phạm tội cần nghiêm trị, tuyệt không buông tha. Ngắn ngủi trong vòng một ngày, hai tập đoàn đạo tặc nhỏ và một binh đoàn dong binh tà ác bởi vì cướp đoạt tài sản và gian dâm với phụ nữ mà máu chảy đầm đìa, trở thành cái xác không đầu, làm gương cho thị chúng.
Ban ngày Tôn Phi trôi qua một hồi bận rộn.
Đến trưa, hắn tiếp hội trưởng công hội ma pháp Song Kỳ thành.
Quốc Vương Bệ Hạ đối với công hội ma pháp lúc trước trong chiến đấu đã vươn tay ra giúp đỡ, đương nhiên là biểu thị cảm tạ, cũng uyển chuyển hy vọng các ma pháp sư có thể tận lực giúp đỡ hơn nữa.
Nguyên bản Tôn Phi cho rằng những Ma Pháp Sư cao ngạo này bằng lòng ra tay trợ giúp trú quân, hẳn là có thiện ý.
Thế nhưng trên thực tế hoàn toàn không phải như vậy.
Mặc dù có Ribery dẫn kiến, Tôn Phi phong trần mệt mỏi mà đến, thế nhưng đây cũng là lần đầu tiên được gặp hội trưởng công hội ma pháp sư.
Đây là một lão giả râu tóc bạc khoảng hơn sáu mươi tuổi, mang theo hai người hầu ma pháp, đứng ở ma pháp tháp trước mặt Tôn Phi.
Đáng tiếc lão giả không như những lão nhân tóc bạc hiền lành như trong thơ ca miêu tả, ngược lại là phụng phịu, một bộ cơ thể cứng ngắc, không câu nệ cười nói, chỉ là nói chuyện tượng trưng với Tôn Phi vài câu, thậm chí cũng không có mời Tôn Phi vào ma pháp tháp nguy nga tráng lệ, toàn bộ cuộc nói chuyện duy trì không đến 30 giây, đã bị nhốt ngoài cửa.
Điều này làm cho Tôn Phi cảm giác giống như mình xuyên qua “Vương phách khí” tiêu thất như nhau.
- Cái lão già này, thật sự quá thất lễ, đừng để ta phải đập cái ma pháp tháp như cái ống khói này của hắn!
Hai tên thủ hộ thấy Quốc Vương Bệ Hạ bị lạnh nhạt, tức giận bất bình nói.
Tôn Phi hung hăng trừng mắt nhìn, hai người đành thành thật ngậm miệng.
Sau khi rời khỏi ma pháp tháp, Tôn Phi cũng không có sốt ruột trở lại, mà chỉ huy thị vệ đi về trước, một mình hắn ở trong thành đi lại không mục đích.
Sau khi đi tới thành Song Kỳ, hắn còn chưa có cơ hội hảo hảo nhìn ngắm phong cảnh nơi đây, nhớ tới năm đó đại đế Yashin dùng Long Quyền đánh ra hơn một trăm cái giếng sâu tạo thành phong cảnh bậc nào, Tôn Phi chỉ cần suy nghĩ một chút tràng diện khi đó, không khỏi nhiệt huyết sôi trào.
Rất nhanh trong địa phương phía đông thành, Tôn Phi tìm được một trăm miệng giếng trong truyền thuyết.
Đây là một mảnh sa địa bằng phẳng, chiếm diện tích cực lớn, hơn một trăm miệng giếng giống như là sao chi chít trên bầu trời đêm, mỗi miệng giếng sâu đều là đường kính trên dưới ba bốn thước, miệng giếng đều có tảng đá to ở trên, đứng ở bên miệng giếng nhìn xuống, loáng thoáng có thể nhìn thấy chỗ sâu đen kịt có ngân quang lóe lên, đó là thủy quang.
Từng sợi hàn khí bạch sắc từ giếng sâu nhô ra, như mây bốc lên không trung, tạo thành kỳ quan, có chút mỹ lệ.
Chu vi xung quanh giếng có thiết kế khung thủy cừ, nước giếng dùng một loại ma pháp trận vô cùng đơn giản được lấy lên, thông qua những thủy cừ này chảy vào các đập chứa nước và các ao, trở thành nguồn nước sinh hoạt hàng ngày của hàng vạn hộ dân ở đây.
Bàn tay Tôn Phi vuốt ve miệng giếng trơn trơn, đột nhiên cảm nhận được một cỗ khí tức bàng bạc mênh mông kinh khủng.
Loại khí tức này, lại phi thường quen thuộc.
Hơn một trăm miệng giếng nước sâu, tạo thành một đạo kỳ quan của thành Song Kỳ.
Tôn Phi ở khu vực giếng, cảm nhận được một khí tức nhàn nhạt như có như không. Đây là một loại cao cao tại thượng bao quát chúng sinh, khí tức uy nghiêm cao quý không được nhìn gần, phảng phất thân phận tôn quý tới cực điểm không hạn chế không gian và thời gian, đang đứng trước mặt ngươi.