Tôn Phi ở đỉnh Vũ Thánh sơn đã từng kiến thức qua thần thoại cấp võ học “Long Quyền” trong truyền thuyết.
Một quyền kia, có thể nói kinh thiên thần quỷ đều khiếp sợ.
Tại thời khắc then chốt, chắc chắn rất nhiều người đã cúi gục dưới chân Yashin đại đế, tọa trấn đế cung, chỉ là xa xa một quyền đánh ra, kim sắc quyền diễm che mất thiên địa vạn vật, không kẻ nào dàm có thái độ chống đối, tam đại cường giả Nguyệt cấp trực tiếp từ năm nghìn mét trên cao bị đánh oanh xuống đất.
Một quyền kia, tuyệt đối là lực lượng kinh thiên nhất mà ở đại lục Azeroth Tôn Phi từng biết qua.
Coi như là một ít cường giả Nguyệt cấp, trước một quyền này cũng chỉ như con kiến hôi, chênh lệch nghìn lần.
Mà hôm nay, tại khu vực giếng sâu này, Tôn Phi lại cảm nhận được khí tức tương tự.
Thậm chí Tôn Phi loáng thoáng có thể cảm nhận được, loại khí tức này so với Long Quyền, còn hơn một ít sức sống và không bị cản trở, phảng phất như mặt trời đang lúc hưng thịnh nhất, còn lúc ở đỉnh Vũ Thánh sơn kiến thức qua Long Quyền, lại chỉ giống như mặt trời lúc hoàng hôn mang đến cảm giác tang thương già nua.
Hai loại khí tức tương thông đó là ý cảnh không đồng nhất quyền ý, tựa hồ xác minh suy đoán của mọi người, đại đế Yashin, thật sự đã hết vận khí.
Một đời thiên kiêu gần điêu linh, Tôn Phi lặng lẽ một trận không nói gì.
May là năm đó đại đế Yashin lấy lực lượng vô thượng đả thông sông ngầm lưu lại hơn một trăm miệng giếng này, cũng là lúc lưu lại quyền ý tinh thần, bằng không chỉ sợ ở đây đã trở thành một mảnh cấm địa, coi như là cường giả Nguyệt cấp cũng khó tới gần, chứ đừng nói là người thường đến lấy nước.
Tôn Phi để tứ đại kim cương hộ vệ rời đi, tự mình đi trong thành.
Tuy rằng cái tên Hương Ba Vương Alexander ở trong thành Song Kỳ đã như mặt trời ban trưa, tựa như sấm bên tai, thế nhưng chân chính nhận thức được Tôn Phi lại chỉ có mấy người, bởi vậy, Tôn Phi nghênh ngang đi trong thành, thế nhưng dân chúng nhìn vào quần áo của Tôn Phi cũng chỉ đoán là quý tộc trong thành mà thôi.
Sau khi rời khu vực giếng nước, Tôn Phi một bên hỏi đường, một bên hướng phía đồng ruộng đông bắc thành chậm rãi đi tới.
Song Kỳ thành dùng ký hiệu ma văn gia trì tường thành, có thể nói là tường thành kiên cố vô cùng, có thể chính diện đối mặt với cự thạch trùng kích cũng không có vấn đề gì, nền dưới tường thành lại vùi lấp vô số trận đồ ma pháp, khiến tường thành cao hơn hai trăm thước miễn dịch với các ma pháp oanh kích thông thường, như vậy tòa thành giống như cự thành, chỉ cần lương thực và nguồn nước không xảy ra vấn đề gì, bảy vạn đại quân và hơn mười vạn dân trong thành, cố thủ hai ba năm cũng không thành vấn đề gì.
Vì vậy, sau khi kiểm tra nguồn nước, Tôn Phi phải đi xem đồng ruộng.
Bởi vì đây là sa mạc, 90% đồng ruộng thành Song Kỳ đều dựa vào nguồn nước từ hơn một trăm cái giếng cung cấp, vậy nên chiến tranh bộc phát cũng cơ bản không xảy ra tổn hại gì, đêm qua Tôn Phi đã sai người bảo vệ giếng nước và đồng ruộng, chắc chắn không để chuyện gì xảy ra.
Đồng ruộng của thành Song Kỳ nằm ở phía đông bắc, chiếm diện tích cực kỳ lớn.
Hơn nữa, trải qua hơn hai mươi năm trồng trọt và chăm sóc, thổ địa đã rất màu mỡ, Tôn Phi vẫn rất hiếu kỳ, ở đây nhiệt độ ngày đêm chênh lệch như vậy, Song Kỳ thành làm thế nào để bảo vệ cậy không bị đông chết, sau khi tới hiện trường rồi, rất nhanh thì bừng tỉnh đại ngộ.
Nguyên lai là bốn phía đồng ruộng và chỗ giao nhau, đều có thiết kế trận pháp khắc dấu ma pháp hỏa hệ bằng cự thạch trấn áp.
Những ma pháp trận này đều cực kỳ đơn giản lắp đặt, đồng thời trải qua thủ đoạn cải biến của người dân, tác dụng duy nhất là cung cấp một lượng nhiệt rất nhỏ, có thể duy trì đồng ruộng không bị đông cứng khi nhiệt độ ban đêm giảm mạnh, tránh cho cây lương thực bởi vì lạnh quá mà chết.
Mà ở sa mạc, cái không thiếu nhất chính là nhật quang chiếu xạ.
Cây nông nghiệp ở Song Kỳ thành sinh mệnh lực, phẩm chất vượt xa các địa phương khác của đế quốc Zenit.
Diện tích đồng ruộng rộng lớn, tổng cộng có hơn bốn trăm ma pháp hỏa hệ thạch, mỗi một cái ma pháp trận có thể duy trì được tròn một năm…. Tôn Phi không thể không thừa nhận, ma pháp trận đôi khi còn tiện lợi và xảo diệu hơn, thậm chí vượt xa cả máy móc khoa học kỹ thuật ở kiếp trước của hắn.
Nhìn phiến đồng ruộng trân quý này, Tôn Phi cũng không khỏi cảm tạ đế quốc từ trước tới nay đều rất coi trọng đồng ruộng.
Nghe đâu chính là bởi vì cao tầng quân bộ đế quốc coi trọng, hơn nữa Kỹ sỹ điện hàng năm đều một lần đến xem xét, mới khiến bọn quý tộc và thành chủ Tác La Da Phu không có đem đồng ruộng thành trang viên cho bọn chúng chơi bời.
Tôn Phi nhìn mặt đất xanh tươi, tâm tình thật tốt.
Nếu như tất cả thuận lợi, đợi đến thời điểm thu hoạch ngũ cốc, phiến đồng ruộng này cũng đủ để hai mươi vạn người ăn một năm.
Quốc Vương Bệ Hạ có một loại ảo giác, năm đó thời điểm đại đế Yashin kiến tạo tòa thành này, tựa hồ đã sớm dự liệu được rất nhiều chuyện xảy ra trong tương lai, đồng ruộng và giếng nước, đều là đại đế Yashin một tay tạo ra, ở biên cảnh tây bắc của đế quốc, tạo nên một tòa thành kiên cố.
…
Đi trên đường, Tôn Phi đi rất chậm, cảm thụ bầu không khí nhàn nhã khó có được, bên tai truyền đến tiếng rao bán của tiểu thương, hài nhi chơi đùa vui vẻ, khiến cho tâm tình Tôn Phi cũng được thả lỏng.
- Di, là ngươi?
Đúng lúc này, phía sau Tôn Phi đột nhiên truyền đến một tiếng kêu kinh hỷ.
Tôn Phi quay đầu lại, thấy tên trú quân ngốc Emile Heskey đang vác một cái bao tải to trên vai, vẻ mặt kinh hỷ đang nhìn mình.
- Trùng hợp quá, Emile, ngươi đây là…
Tôn Phi nhìn hắn mồ hôi mồ kê nhễ nhại đang vác bao tải, mỉm cười hỏi.
- Hắc hắc, ngày hôm nay quân doanh đã phát lương khất nợ ba tháng trước cho ta, ta đi mua túi bột mì, mang cho muội muội ta…
Gã cao to cười cười chân thành hiền hậu, đột nhiên nhích lại gần, nhìn bốn phía xung quanh, cẩn thận từng li từng tí nói:
- Hiện tại trong thành quân đội một mảnh bận rộn, ngươi thế nào lại có thời gian đi dạo ở đây? Nếu như bị cấp trên của ngươi biết, nhất định sẽ phạt ngươi, nghe nói quân đoàn trưởng mới tới Alexander rất nghiêm khắc, ngay cả thành chủ đại nhân và các quý tộc cũng không thèm nể mặt, giết không ít quý tộc, máu nhiễm đỏ cả tường thành… Ngươi một cái tiểu quan quân, cũng đừng vì lười biếng mà phạm sai lầm, nhất định phải cẩn thận a!
Dáng vẻ của hắn chọc cười Tôn Phi, mỉm cười nói:
- Không có việc gì, ta đi dạo là do quân đoàn trưởng đại nhân cho phép.
- Vậy là tốt rồi, được rồi, ta mời ngươi đến nhà của muội muội ta làm khách, ha ha, ngày hôm nay vừa lúc mua bột mì, muội muội ta làm bánh mì rất ngon, ta có thể một lúc ăn được năm mươi cái….
Heskey rất nhiệt tình, lôi kéo tay Tôn Phi, nhất định phải mời bằng được Tôn Phi đến nhà muội muội của hắn thử bánh.
Nhìn sắc trời còn sớm, Tôn Phi cũng không có cự tuyệt.
Theo cái người ngốc ngốc này đi, dọc theo nhai đạo, lại đi qua mấy cái hẻm nhỏ, trải qua một cái sân thạch ốc kiên cố, hai bên đường là một ít rác, kiến trúc dần dần thưa thớt, có cảm giác đi tới vùng ngoại ô, khoảng chừng qua hơn hai mươi phút, rốt cục cũng đi tới tiểu viện làm bằng trúc đơn giản.
Đây là một nông gia điển hình.
Trong sân viện là nơi nuôi dê, hai người vừa đến đã nghe thấy tiếng dê chạy tán loạn, vài con gà mái kêu, phía xa lại có mấy con heo béo đang nằm, phòng ốc hai gian cũng không tính là lớn, nóc nhà dùng mạch cán xây thành hình tròn, trên vách tường treo một ít thịt khô, hai con mèo thèm ăn ở phía dưới đi tới đi lui…
- Hắc, Jessica, là ta, Emile đã trở về, muội muội của ta, ta dẫn theo một người đến làm khách!
Heskey đẩy cửa ra, cất cao giọng nói, tiếng hắn cực lớn, giống như là tiếng sấm vậy.
Tôn Phi cười cười, cái tên ngốc Heskey này, đích thực có chút khả ái.
Chỉ nghe tiếng cửa gỗ mở ra, đúng lúc này, Tôn Phi cảm thấy trước mắt sáng ngời.
Một cô gái đầu đội khăn bông bước ra, trên người mặc bộ y phục bừng đay thô ráp, mặt trên của bộ y phục còn có mấy miếng vá.
Cô gái này khoản chừng mười bảy, mười tám tuổi, thanh tú xinh xắn, tuy rằng thân thể bị bao trong lớp y phục bằng đay thô ráp thế nhưng vẫn mang dáng vẻ lả lướt xinh xắn, hai chân thon dài, phụ trợ cho khí chất cực kỳ xuất trần của nàng, lông mày của nàng cong cong thanh tú như lá liễu, nhất là đôi mắt hoàn mỹ kia, không thể che dấu được linh khí đang lóe lên.
Không biết vì sao, cô gái ấy là mang đến một cảm giác đã từng quen biết đối với Tôn Phi.
Tôn Phi bị dung mạo của nữ tử làm cho chấn động một chút.
Thật sự là không ngờ được, một anh chàng lỗ mãng như cái đầu gỗ Heskey này lại có một muội muội thanh tú như vậy, hơn nữa Tôn Phi rất nhanh liền phát hiện, nữ tử Jessica này cho mình một loại cảm giác đã từng quen biết, ở nơi con mắt đẹp không tì vết của nàng, thế nhưng lại có phần tương tự với vị hôn thê Angela của mình, nếu như nhắm mắt lại, cảm giác về khí chất, quả thật tựa như là cùng một người.
- A, Emile, ngươi đã trở về?
Thiếu nữ hoạt bát như hồ điệp, tiến đến, cười duyên nói:
- Hi hi hi, lại còn mang đến bột mì, túi to như thế, ta có thể làm thật nhiều bánh cho ngươi, cho con trâu lớn như ngươi ăn chán thì thôi!
- Nào có ai nói ca ca của mình là con trâu lớn?
Heskey lầm bầm vài câu, đem bột mì đặt trên phiến đá, nghĩ tới điều gì, vội vã nói:
- Jessica, mấy tên khốn kiếp Horno và Netter không có đến khi dễ ngươi nữa đó chứ?