Trong rương thứ sáu chính là hai thanh bảo kiếm tạo hình kỳ lạ.
Tia sáng ngân sắc ở thân kiếm giống như thủy ngân lưu động, phản xạ một luồng hàn quang bất định, mũi kiếm đã mở, tạo hình cực kỳ kỳ lạ, tự kiếm phi kiếm, tự đao phi đao, trên mũi kiếm có một móc cong trông rất dữ tợn, thêm tầng tầng gân thú hắc sắc, tạo hình tràn đầy bạo lực nhưng lại có mỹ cảm nghệ thuật.
Tôn Phi cầm một thanh trong đó, nhẹ nhàng búng tay vào thân kiếm, nhất thời một trận âm thanh kiếm ngân réo rắt vang lên.
- Kiếm tốt!
Tôn Phi không khỏi tán thán một câu.
Thanh kiếm này không biết dùng kim loại gì mà chế tạo thành, phi thường trầm trọng, thân kiếm trên dưới một thước sáu, nắm trong tay thậm chí có trọng lượng tầm bảy trăm cân, đây nếu so với trọng thép để rèn búa lớn còn muốn nặng hơn, thân kiếm giống như một chiếc gương, phản xạ rõ ràng hình ảnh của Tôn Phi.
Đương nhiên, điều hấp dẫn Tôn Phi nhất chính là công nghệ rèn của thanh kiếm này.
Trong thế giới Diablo Tôn Phi đã thấy không ít vũ khí hoàn mỹ, cũng từ đại mỹ nữ thợ rèn Fara mưa dầm thấm đất mà đã biết không ít tri thức về rèn, vì vậy nên hắn nhìn ra được, trình độ rèn của hai thanh kiếm này là phi thường cao, chỉ sợ lấy năng lực hiện nay của Fara, mặc dù có “Ác Ma di cốt” và “Hắc Thiết chi tinh” trợ giúp cũng không thể rèn ra bảo kiếm hoàn mỹ như vậy.
- Hai thanh kiếm này cũng là từ trong sào huyệt sa đạo đoạt được, có người nói kiếm này đã có lịch sử ngàn năm, công nghệ rèn tương tự với thủ pháp của bộ tộc thời chiến tranh Thần Ma, chất liệu là bí ngân, tinh cương cùng với chút ít “lệ kim nữ thần”, bởi vậy cực kỳ có ma đạo tính, chỉ là thân kiếm quá mức nặng, cho nên kiếm sĩ và Ma Pháp Sư đều không thể sử dụng được, vì vậy mãi không tìm được chủ nhân chân chính liền bị ta để đó không dùng tới, hôm nay thấy Bệ hạ ngài có thực lực kinh người, hai thanh kiếm này coi như là Minh Châu gặp chủ, có thể chân chính phát ra uy lực vốn có.
Abramovich nói năng cực kỳ uyển chuyển, vô thanh vô tức mà nịnh nọt Tôn Phi, bản thân hắn chính là một cái gia hỏa rất biết cách ăn nói, quan sát sắc mặt, có năng lực phỏng đoán tốt.
- Chủ quản Roman thật sự có tâm!
Tôn Phi đem hai thanh kiếm đều nắm trong tay, chấn động nhẹ nhàng, cả phòng đầy hàn quang, kiếm ngân vang réo rắt, bảo kiếm như thể có linh, thế nhưng cũng phát ra một trận âm hưởng vui mừng.
Một màn dị trạng này làm cho bọn thị vệ trong đại điện và Abramovich đều cảm thấy bất ngờ.
Kỳ thực Tôn Phi đã có song kiếm Bul-Kathos' Children”, “bộ tộc thủ hộ” và “Mythical Sword” đều có thể nói là tuyệt thế bảo kiếm, hơn nữa có phụ gia thuộc tính ma pháp, bàn về lực sát thương, nếu so với hai thanh kiếm này còn muốn cường hãn hơn một ít.
Thế nhưng không biết vì sao, hai thanh kiếm trong tay này cho Tôn Phi một loại cảm giác thuận buồm xuôi gió phi thường kỳ lạ, suy nghĩ một chút, Tôn Phi cũng không có cự tuyệt, tâm niệm vừa động, liền đem hai thanh kiếm trang bị cho nhân vật Dã Nhân (Barbarian) của mình.
Người bên ngoài nhìn vào chỉ thấy hai đạo ngân quang chợt lóe, hai thanh bảo kiếm chìm vào trong cánh tay Tôn Phi.
- Thực lực của Hương Ba Vương quả nhiên không phải người bình thường có thể theo kịp!
Thấy một màn như vậy, một người có thực lực Vũ sĩ tứ Tinh cấp như Abramovich trong lòng cũng phải kinh ngạc, đối với sự tuyển chọn minh hữu của mình càng thêm hài lòng hơn.
Tôn Phi cũng không cự tuyệt phần lễ vật nào, liên tiếp nhận sáu rương lễ vật, sau đó cười, nói:
- Chủ quản Roman thạt là người có tâm, những lễ vật này, Bản Vương đều nhận, đa tạ!
- Bệ hạ có thể vui lòng nhận như vậy mới là vinh hạnh cho Roman!
Tôn Phi cười to:
- Ta không thích nhận không thứ gì, mục đích lần này chủ quản Roman tới đây, ta đã biết!
Trên mặt Abramovich lóe ra tia vui mừng, đứng dậy chào theo lễ nghi quý tộc, sau đó cười nói:
- Đã như vậy, Bệ hạ quân vụ bận rộn, Roman xin được phép cáo từ, không làm phiền Bệ hạ nữa!
- Được, Cech, thay ta tiễn chủ quản Roman!
- Tuân mệnh, Bệ hạ!
Sau đó Cech tiễn Abramovich và hộ vệ của hắn rời khỏi đại điện địch lâu.
- Ha ha, Emile, nhanh một chút về nói chuyện vừa rồi với Jessica đi, miễn cho thời điểm người của thương hội Soros đến lại hù dọa Jessica giật mình.
Tôn Phi cười, vỗ vỗ vai đại ngốc Heskey.
- Vâng, đại nhân, ta đi bây giờ đây, ha ha, ta đi bây giờ đây….
Đại ngốc Heskey cười cười, quỳ xuống hành lễ, sau đó vô cùng cao hứng chạy ra khỏi đại điện địch lâu, không đến nửa phút sau hắn lại chạy vào, nói thêm một câu:
- Đại nhân, ta rất nhanh sẽ trở lại!
Tôn Phi lắc đầu cười.
Cái tên đại ngốc này mang đến cho Tôn Phi loại cảm giác phi thường thân thiết, giống như là huynh đệ kiếp trước của hắn, mặc kệ là có chuyện gì xảy ra cũng kiên định đứng về phía hắn.
Heskey rời đi không lâu thì hai người Shevchenko và Ribery đến hồi báo, họ đã chuẩn bị tốt cho việc mai phục ngày mai, xin chỉ thị của Tôn Phi xem khi nào xuất phát.
Tôn Phi đi ra khỏi đại điện, nhìn mặt trời đang chìm dần vào đại mạc phía xa xa, hắn khẽ gật đầu.
Tôn Phi xoay người nhìn hai trăm binh sĩ thần sắc trang nghiêm đang đứng phía sau, lớn tiếng nói:
- Các ngươi đều là Chiến sĩ dũng cảm, kiêu ngạo, cường đại nhất thành Song Kỳ, là anh hùng đế quốc, thời điểm các ngươi xuất phát là hai trăm người, hy vọng ngày mai lúc trở lại cũng sẽ vẫn còn hai trăm người! Nhớ kỹ, ngày mai trước khi mặt trời xuống núi, ta sẽ ở chỗ này mở yến tiệc, tự mình tẩy trần đón gió cho các ngươi, mặc kệ có hoàn thành nhiệm vụ hay không, mỗi người đều nhận được công huân tam đẳng của đế quốc!
- Zenit vạn tuế! Đại nhân vạn tuế!
Quân lính nhiệt huyết sôi trào, lớn tiếng hò hét.
Lúc này, xa xa tia sáng cuối cùng của mặt trời đã chìm vào đại mạc mênh mang.
- Xuất phát! !
Shevchenko và Ribery ra lệnh một tiếng, hai trăm binh lính đồng loạt xoay người nhảy khỏi tường thành, không có bất kỳ một âm thanh nào, lanh lẹ như khỉ, lợi dụng móc câu và dây thừng, lặng yên không một tiếng động leo xuống tường thành cao hơn hai trăm thước, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất, từ chỗ hổng trong vong vây của người Ajax xẹt qua, biến mất nơi đại mạc xa xa.
- Ta cũng nên xuất phát thôi!
Nhìn đám người Ribery rốt cục đã an toàn rời khỏi vòng vây địch nhân, trong lòng Tôn Phi thoáng yên tâm.
Hắn đem Cech và tứ đại hộ vệ gọi vào địch lâu dặn dò một phen, sau đó chuyển sang “hình thức Thích Khách”, hóa thân thành một luồng khói xanh vô thanh vô tức cũng đi ra khỏi thành Song Kỳ.
Đối với hành động thần bí của Quốc Vương Bệ Hạ, Cech và tứ đại hộ vệ đã thấy nhưng không thể làm gì, đã thành thói quen rồi.
…
Đại mạc mênh mang, bão cát ngập trời.
Địa phương cách Song Kỳ thành khoảng hai mươi dặm về phía tây, dưới ngân quang của Ma Nguyệt hiện rõ một cổ thành tịch liêu, đầy vẻ tang thương, như có những bóng ma liên miên không dứt, làm cho người ta cảm thấy rợn cả người.
- Tới rồi, theo như trên giấy chắc hẳn là ở đây.
Tôn Phi đặt chân xuống nền cát, ánh mắt ngưng trọng nhìn về phía cổ thành đã hoàn toàn suy bại phía xa xa kia.
- Đây là Cổ Thành Tử Vong trong đại mạc sao? Đúng thật là một nơi tràn đầy nguy hiểm và ẩn chứa sát cơ.
Tinh thần lực của Tôn Phi phóng ra xa, cảm ứng trong phương viên một ngàn năm trăm mét quanh đây, rất nhanh thần sắc liền biến đổi, phát sinh cảm thán.
Địa phương hắn đặt chân cách cổ thành khoảng chừng hơn một ngàn mét, hơn mười phút tiếp theo Tôn Phi cũng không có đi về phía trước thêm một bước nào.
Bởi vì phía trước chính là một mảnh đất hồng sắc lưu sa đáng sợ.
Phiến hồng sắc lưu sa này bao xung quanh “Cổ Thành Tử Vong”, như là sông đào chảy xung quanh để bảo vệ cổ thành này, hơn trăm năm trước được những người ngâm thơ rong xưng là “sa sông tử vong”.
Trong truyền thuyết, một ít cường giả Nguyệt cấp chỉ cần sơ ý rơi vào trong đó thì tuyệt đối sẽ khó mà chạy trốn được, sẽ bị phong ba nơi đó cuốn vào trong, trở thành cái xác chôn trong đó.
Cũng đúng là như thế thật, vì vậy nên cổ thành này mới trở thành chi địa tử vong.
Tuy rằng kiến trúc cổ thành quy mô không nhỏ, hơn chín phần mười tường thành và kiến trúc đều được bảo tồn nguyên vẹn không có bị hủy hoại, thế nhưng lại có “Cuồng bạo thị kim nghĩ” bao quanh bảo vệ nên không ai vào được.
- Để ta xem xem, những tiểu tử khả ái kia, rốt cục có bao nhiêu cuồng bạo!
Tâm niệm Tôn Phi vừa động, chuyển đổi sang ‘Hình thức Đức Lỗ Y’ (Druid).
Khí tức cả người thoáng cái thay đổi, Tôn Phi vung pháp trượng trong tay lên, khí bạch sắc cuồn cuồn ra, hóa thành một đầu cự lang bạch sắc uy phong lẫm liệt.
‘Hình thức Đức Lỗ Y’ (Druid) ở cấp 69, Tôn Phi đã đem rất nhiều điểm kỹ năng để nâng cấp cho kỹ năng “Triệu hoán lang linh”, bởi vậy thực lực của bạch lang đã đến trình độ Vũ sĩ tam Tinh cấp, vậy cũng coi như là cường đại, có thể ngang với ma thú cùng loại.
- Đi thôi!
Theo lệnh chỉ huy của Tôn Phi, cự lang bạch sắc gầm lên một tiếng, nhanh như chớp vọt vào trong lưu sa hồng sắc.
Với tốc độ nhanh như gió, cự lang bạch sắc không có rơi luôn vào trong lưu sa, chạy như bay đi, thế nhưng chưa đến ba, bốn giây sau, đột nhiên có biến hóa không ngờ, nguyên bản lưu sa đang bình tĩnh bỗng nhiên điên cuồng mà khởi động, hắc sắc lấm tấm xuất hiện từ trong hạt cát hồng sắc.
Là “Cuồng bạo thị kim nghĩ” !
Những hắc sắc lấm tấm này chính là “Cuồng bạo thị kim nghĩ” đáng sợ.
Mỗi một con chỉ lớn nhỏ khoảng ngón cái, cả người màu đen, chi trước sắc như răng nhọn, trong khắp lưu sa hồng sắc ít nhất có cả nghìn vạn con “Cuồng bạo thị kim nghĩ”, rất nhanh chúng đã bò đến trên thân hình của cự lang bạch sắc, trong nháy mắt, một đầu cự lang đủ sức chống lại Vũ sĩ tam Tinh cấp liền giống như khối băng lọt vào trong dung nham, ngay cả kêu rên cũng không kịp liền đã vô ảnh vô tung tiêu thất.
- Đáng sợ! Còn hơn cả sức thiên quân vạn mã!
Tôn Phi đã xác định được sự đáng sợ của thị kim nghĩ này.
Tôn Phi quyết định hay là trước tiên đến cổ tường thành xem.